Editor: Yên Nhi
Ngoại trừ cấm địa ra, người ở trong tối của Tần Liễm cơ hồ đã lục tung cả Tiêu Dao Thành rồi mà vẫn không tìm thấy Thánh Quả, nghĩ tới nghĩ lui, nơi có khả năng có Thánh Quả nhất chính là cấm địa.
“Sao lại đi cả một ngày? Có phải còn chưa có tin tức của Thánh Quả hay không?”
“Gần cấm địa có một trận pháp rất lợi hại, hôm nay thiếu chút nữa không trở về được, càng miễn bàn đến chuyện đi tìm Thánh Quả.” Hôm nay hắn bị trận pháp ở bên ngoài cấm địa vây khốn, chờ tới khi xông qua trận pháp đó đi vào thì trời đã tối.
“Ngoài ra, cấm địa Tiêu Dao Cung, khi trời tối thì bốn phía lập tức tràn ngập nồng nặc khói độc, Minh Lục bị trúng độc, nên ta đành phải tạm thời dẫn hắn đi về trước.” Mang Minh Lục trở về chỉ là thứ yếu, không muốn nàng lo lắng mới là thật sự.
“Phu nhân, vi phu biến mất một ngày, nàng có lo lắng hay không?” Ánh mắt hắn đầy chờ đợi nhìn nàng.
“Không lo lắng.” Nàng không lo lắng cho hắn, nhưng mà nàng lại nhớ hắn.
“A.” Trong nháy mắt mặt của hắn liền ỉu xìu, buồn bực nói: “Nàng không thể lo lắng cho vi phu nhiều một chút sao? Nếu lỡ như vi phu không về được thì sao?” Nha đầu này, thừa nhận lo lắng cho hắn sẽ chết sao!
Nàng cúi người, lấy ngón tay chọc chọc lên lồng ngực trắng như ngọc của hắn: “Người ta hay nói tai họa để lại ngàn năm, tên hư hỏng chàng, nhất định không chết được, ta mới không thèm lo lắng đâu.”
Hắn giơ lên một tay bắt lấy tay nàng kéo nàng ôm vào trong lòng, ở trên mặt nàng cắn một cái: “Vi phu sẽ không hư hỏng với người khác, muốn hư hỏng cũng chỉ có hưng hỏng với một mình nàng thôi.”
Ngày hôm sau, khi Thanh Linh tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, thuận tay sờ giường bên một cái, Tần Liễm không còn ở đây. Nghĩ đến hôm qua hắn đến cấm địa còn không có tìm thấy được tung tích của Thánh Quả, hôm nay chắc là lại đi nữa.
Không có Tần Liễm ở bên cạnh nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán, sau khi dùng xong đồ ăn sáng cũng lười đi ra ngoài dạo, dứt khoát ở trong phòng ngủ, mãi đến lúc mặt trời lặn nàng bị đói tỉnh mới lại ngồi dậy dùng bữa.
Tề Khúc vừa đi ra cửa phòng thì nhìn thấy Tử Mạch đang đi từ bên ngoài về, khuôn mặt của Tử Mạch đẹp như tranh vẽ, y phục hoa năm màu rực rỡ lóa mắt, hắn đi ngược nắng mà đến nhìn giống như thiên thần.
Nàng sững sờ tại chỗ, si ngốc nhìn hắn.
Tử Mạch nhìn thấy dáng vẻ si ngốc nhìn mình của Tề Khúc thì cảm thấy thú vị, không khỏi nổi lên tâm tư trêu đùa. Hắn đi tới gần nàng, một tay chống lên tường ở phía sau nàng, vây nàng ở trong một pham vi nhỏ.
Hắn cười tủm tỉm nói: “Nàng tên là Khúc Nhi?”
“Đúng.” Nàng gật đầu thật mạnh, đôi mắt ngây thơ trong sáng.
“Bản Thái tử coi trọng nàng, nàng theo bản Thái tử qua Bắc Phiêu đi.” Hắn thổi hơi nóng ở bên tai nàng, ngay lập tức mặt nàng đỏ ửng lên như hai đóa mây hồng, bộ dạng lấy lòng này của nàng, càng khiến cho tâm tư muốn trêu đùa nàng trầm trọng thêm, dưới ánh mắt si ngốc của nàng, hắn hôn một cái lên môi nàng.
Mã Kim đi theo bên cạnh Tử Mạch nhìn thấy chủ tử nhà mình đùa giỡn thị nữ của người khác, tự động xoay đầu qua một bên.
Nàng giật mình trừng lớn hai mắt, bình ổn lại hô hấp, không thể tin nhìn đối phương.
Tử Mạch cầm lọn tóc rũ ở trước ngực nàng rũ lên, dùng đuôi tóc quét lên mặt nàng: “Theo bản Thái tử về Bắc Phiêu được không?”
“Không…… Không……” Nàng ấp a ấp úng nói.
“Không cái gì? Nàng không phải thích bản Thái tử sao?”
Hắn để sát mặt vào nàng, còn chưa từng có người nam tử nào dịu dàng đối với nàng như vậy, trong lúc nhất thời nàng vừa vui mừng vừa luống cuống, vừa muốn trốn.
“Không…… Ta……” Nàng lắp bắp nói nửa ngày cũng chưa nói ra được cái gì, khuôn mặt bởi vì xấu hổ mà đỏ bừng giống như là được thoa thêm lớp phấn thượng hạng vậy, khiến cho da thịt càng thêm diễm lệ.
Tử Mạch cười khẽ xoa mặt của nàng: “Theo bản Thái tử về Bắc Phiêu được không?” Hắn dụ dỗ nàng.
Lúc này Mã Kim nhìn thấy Tề Tế Huyên đang đi từ xa tới, trong lòng thầm nói Tề Tế Huyên này rất che chở Khúc Nhi. Lần trước chủ tử của mình mới chạm vào nha đầu thúi kia một chút, sau khi bị Tề Tế Huyên nhìn thấy thì khuôn mặt lập tức trở nên tức giận âm trầm đến dọa người.
Lần này nếu như để hắn ta nhìn thấy chủ tử của mình đùa giỡn nha đầu thúi kia, còn không giận đến muốn rút kiếm giết người sao.
Mã Kim ho khan vài tiếng, nhắc nhở nói: “Thái Tử điện hạ, hoàng tử Đại Khánh tới.”
Tử Mạch mắt điếc tai ngơ, vẫn đùa giỡn Tề Khúc như cũ.
Hắn lại gần Tề Khúc như vậy, gương mặt cơ hồ sắp dán lên trên mặt nàng. Tề Khúc khẩn trương duỗi tay muốn đẩy Tử Mạch ra, nhưng một chút xíu sức lực này của nàng căn bản là không đẩy hắn ra được.
Vì vậy từ đằng xa nhìn thấy, đó là một người nữ tử nhỏ nhắn xinh đẹp đang bị người ta phi lễ, nàng giãy giụa nhưng không có tác dụng.
Tề Tế Huyên cách đó không xa nhìn thấy một màn như vậy, khuôn mặt âm trầm đen lại, lửa giận lập tức nổi lên. Hắn rút bội kiếm ra, bước nhanh như gió mà đến.
“Thái Tử điện hạ, hoàng tử Đại Khánh đánh tới rồi.” Mã Kim hét lớn về phía Tử Mạch, tiến lên ôm lấy đùi của Tề Tế Huyên.
Tề Tế Huyên một chân đá văng Mã Kim, rút kiếm chém về phía Tử Mạch. Tử Mạch lắc mình né qua một bên, Tề Tế Huyên cả người sát khí, từng bước ép sát, từng chiêu đều là đánh vào chỗ hiểm của đối phương.
“Đại hoàng tử dừng tay!” Tề Khúc lớn tiếng nói, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tử Mạch thì đã ái mộ hắn, giờ phút này nhìn thấy hoàng huynh của mình hạ sát thủ với hắn, trong lòng vừa hoảng sợ vừa vội.
“Thái Tử điện hạ, tiếp lấy thanh kiếm này.” Mã Kim ném một thanh kiếm qua cho Tử Mạch.
Tề Tế Huyên xuống tay tàn nhẫn, Tử Mạch cũng
không thể không ra tay. Thoáng chốc, đao quang kiếm ảnh. Tề Khúc ở một bên nhìn màn này bị dọa sợ hết hồn hết vía, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở kêu hai người dừng tay, nhưng hai người kia giống như không hề nghe thấy vẫn liều mạnh đánh nhau như cũ.
Tề Khúc gấp đến độ dậm chân, vọt vào giữa hai người: “Đứng đánh nữa!”
Hai người kia sợ làm Tề Khúc bị thương, lập tức thu kiếm lại, nhưng vẫn muộn một bước, kiếm của Tề Tế Huyên đã đâm bị thương cánh tay của nàng.
“Đại hoàng tử, chuyện không liên quan đến ngài ấy, huynh đừng động thủ giết ngài ấy.” Tề Khúc nói.
“Nha đầu ngốc, hắn không làm gì được bản Thái tử đâu.” Tử Mạch ngạo mạn nói.
“Khúc Nhi, tên súc sinh này dám khi dễ muội, bản hoàng tử không thể chịu được.” Tề Tế Huyên tức giận đến đỏ mắt nói, rút kiếm ra, lại chuẩn bị muốn động thủ.
Tề Khúc thấy vậy, lập tức giả bộ té xỉu.
Tề Tế Huyên lo lắng cho nàng nên thu kiếm lại, ôm Tề Khúc vào phòng: “Thái tử Bắc Phiêu, nếu như lần sau lại để bản hoàng tử nhìn thấy ngươi khi dễ Khúc Nhi thì đừng trách bản hoàng tử xuống tay không lưu tình.” Trước khi hắn đi vào phòng hung hăng nói một câu.
Ban đêm, trăng đã lên cao, đột nhiên bị một đóa mây đen bay tới che khuất, thật lâu cũng không tản đi.
“Đại hoàng tử, giường đệm đã chuẩn bị tốt rồi, mời ngài đi nghỉ ngơi.” Thị nữ Mai Vũ nói.
“Ừ, ngươi lui ra đi.” Tề Tế Huyên nói, đột nhiên hắn nghe được một tiếng hét thảm ở bên ngoài, tiếng nói kia hình như có chút quen quen. Mí mắt của hắn đột nhiên giật giật, mơ hồ cảm giác không tốt.
“Hoàng huynh cứu Khúc Nhi.”
Nghe được câu này, máu khắp người của Tề Tế Huyên đều như đông lại, hắn rút kiếm lao ra khỏi phòng.
Vừa xông ra khỏi phòng, hắn liền nhìn thấy hai thủ vệ mà hắn an bài buổi tối canh giữ ngoài phòng của Tề Khúc đã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Tiếng kêu thảm thiết là truyền ra từ trong phòng của Tử Mạch, Tề Tế Huyên càng tới gần phòng của Tử Mạch, trái tim càng đập mạnh.
Trong phòng của Tử Mạch, lúc này miệng của Tề Khúc đã bị người ta bịt lại, y phục bị người ta kéo ra, hai mắt đỏ bừng. Mà trong tay của Tử Mạch cầm cái gương được khảm một khối đá quý màu xanh lục, đó là cái gương mà bình thường hắn luôn mang theo bên người.
Hắn dùng sức đập mạnh lên trán Tề Khúc cái trán, đập đến mức trán của nàng chảy đầy máu tươi mà vẫn không bỏ qua, đợi khi hắn muốn giơ tay lên đập thêm lần nữa thì lúc này Tề Tế Huyên một cước đá văng cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nhất thời hai mắt của Tề Tế Huyên muốn nứt ra.
Tử Mạch đưa lưng về phía Tề Tế Huyên, hắn biết có người đá cửa đi vào, vội vàng ném gương xuống, nhảy qua cửa sổ mà chạy.
Lúc Mai Vũ vọt vào nhìn thấy màn này, sợ hãi kêu lên: “Công chúa!” Hai tay vừa ôm lấy Tề Khúc cũng vừa thay nàng khép chặt lại y phục.
Sau khi nghe được động tĩnh, thị vệ canh giữ ở bên ngoài viện cũng vọt đi vào.
Đôi mắt đen như vực sâu không thấy đáy của Tề Tế Huyên bắt đầu chuyển động, hoảng sợ đau lòng cùng tức giận ngập trời nói: “Chiếu cố tốt Công chúa!” Nói xong, hắn không chờ thủ hạ của mình tới, liền dẫn đầu nhảy ra cửa sổ đuổi theo Tử Mạch.
“Súc sinh, ngươi đứng lại đó cho ta!” Tề Tế Huyên nổi cơn điên đuổi theo.
Tử Mạch cũng là liều mạng chạy, từ đầu đến cuối cũng chưa từng quay đầu lại. Hắn nhảy lên trên tường rào rồi nhảy vào một cái sân, cái sân kia vừa khéo là sân của Thanh Linh và Tần Liễm.
Tề Tế Huyên cũng theo sau mà nhảy vào sân, Tử Mạch đang chạy cách mình không xa.
Theo Tử Mạch chạy vội, y phục hoa năm màu trên người hắn cũng tung bay. Tề Tế Huyên đang đuổi theo giơ tay kéo lại y phục hoa năm màu đang tung bay của hắn, vừa định kéo người lại, không ngờ Tử Mạch cởi y phục ra còn vứt ám khí ra phía sau.
Tề Tế Huyên vừa né sang một bên, thì Tử Mạch đã chạy về phía phòng ngủ của chủ nhân viện này, trong chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng.
Sau khi thị vệ canh giữ ở bên ngoài viện phát hiện ra, lúc bọn họ vọt vào sân, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người nữa.
Nghe được ở bên ngoài viện có động tĩnh, Thanh Linh cảm thấy động tĩnh kia rất không thích hợp, không giống như là động tĩnh khi Tần Liễm trở về làm ra.
Nàng lập tức từ trên giường ngồi dậy, mới vừa mở ra cửa phòng, liền nhìn thấy Tề Tế Huyên cả người sát khí hai mắt đỏ hồng đá văng cửa phòng của Tần Liễm ra, trong miệng còn hô to Tử Mạch lăn ra đây.