*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Đột nhiên, gió rét phần phật thổi, Minh Lục nhìn nữ tử thanh lệ kia ba ngàn sợi tóc bay múa, tay áo phập phồng, làn vày tung bay, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn ngạo nghễ đứng nơi thiên hàn địa hống. Tựa như hàn mai cao ngạo kiên cường nở hoa trong tuyết trắng, như u lan mạnh mẽ nở nơi vách đá cheo leo.
Nàng tập trung nội lực vào hai bàn tay, dứt khoát đánh trên nền tuyết. Mặt tuyết vốn như bình địa xuất hiện một cái hố, thế nhưng miệng hố lại không lớn. Nàng tựa như không cam lòng, không ngừng thúc giục nội lực đánh trên tuyết.
Đám người Minh Lục thấy vậy, trong tay họ đều không có công cụ đào bới, mỗi giây mỗi phút trôi qua, công tử nhà hắn lại nhiều thêm một phần nguy hiểm. Bọn hị rối rít học theo Thanh Linh, đợi đến khi nhân thủ chạy đến, bọn họ hoàn toàn kiệt sức.
“Diệp cô nương!!!” Minh Lục tổn hao nội lực quá nhiều, mệt mỏi dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát liền nhìn thấy thân thể Thanh Linh có đôi chút lung lay, sau đó trực tiếp té xỉu. (MTLTH.dđlqđ)
Nhìn nàng hôn mê, Minh Lục bị dọa sợ thật rồi, âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần nàng đứng có xảy ra chuyện gì không may. Nếu không khi công tử được cứu ra, nàng lại xảy ra chuyện, bọn họ thân làm thuộc hạ cũng không có cơm ngon canh ngọt mà ăn.
Thanh Linh chưa từng cảm thấy mệt mỏi như vậy, một chút khí lực cũng không có. Trước mắt đột nhiên tối sầm, thân thể suy yếu ngả ra sau.
Lần nữa mở mắt ra, nàng phát hiện vết thương trên cổ đã được băng bó cẩn thận. Nhìn kỹ bốn phía, nàng đoán bản thân đang ở trong một tiểu viện trong nhà nông gia nào dó. Đầu óc vừa hơi chút thanh tỉnh, nàng lập tức lao ra khỏi tiểu viện, người canh giữ bên ngoài tiểu viện cũng không ngăn nỏi nàng.
Nông gia tiểu viện cách nơi tuyết lở không xa, nàng rất nhanh đến nơi Tần Liễm bị chôn vùi.
Đã qua gần nửa canh giờ, mọi người vẫn chưa tìm được chính xác nơi Tần Liễm gặp nạn. (MTLTH.dđlqđ)
Thanh Linh căng thẳng trong lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cho đến tận bây giờ nàng không hề nghĩ tới, nàng sẽ yêu một người đến khắc cốt ghi tâm như vậy. Nghĩ tới việc hắn bị chôn vùi trong thời gian dài như vậy, hy vọng sống sót ngày càng nhỏ, nếu như hắn có chuyện gì, nàng quyết đi theo hắn.
Không có hắn bên cạnh, tịch mịch như vậy cả đời, nàng thà theo hắn còn hơn.
Phía trước đoàn người chợt xôn xao: “Công tử! Là công tử! Mau đào! Mau đào nhanh lên!”
Mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt Thanh Linh, nàng không kịp suy nghĩ, thân thể thành thực đã chạy đến nơi đó.
“Tránh ra.” Nàng hô, nàng chưa từng có cảm giác muốn nhìn thấy hắn mãnh liệt như vậy.
Đoàn người rối rít nhường đường cho nàng, nàng vội vã lại gần hắn. Thanh Linh chứng kiến Tần Liễm nằm trong tuyết cuộn tròn
thân thể không ngừng phát run, mái tóc tán loạn rơi trên mặt đất. (MTLTH.dđlqđ)
Nàng chưa bao giờ thấy hắn yêu ớt như vậy, tựa như chỉ cần đụng vào lập tưc sẽ vỡ tan.
Nhìn thấy người mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, gương mặt hắn trắng bệch nhưng lại sáng long lanh như thủy tinh đặt dưới ánh dương, tuy tiều tụy nhưng vẫn mỹ lệ hơn bất kỳ ai.
“Tần Liễm!” Thanh Linh gọi hắn, ôm hắn thật chặt.
“Đã làm cho nàng lo lắng rồi.”
Nghe thấy thanh âm yếu ớt của hắn, Thanh Linh khiếp sợ, hắn còn thanh tỉnh sao?!
Có lẽ trời không tuyệt đường sống của bất kỳ ai, lúc tuyết lở có không ít khối băng lớn lăn xuống đầu tiên, xếp chồng lên nhau tạo thành một không gian nhỏ hẹp.
Nơi hắn gặp nạ, vừa lúc lại là không gian ấy, cho nên mới may mắn không bị vùi chết. (MTLTH.dđlqđ)
“Chàng không sao là tốt rồi.” Thanh Linh vừa khóc vừa cười, gấp rút cởi áo choàng trên người bao lên người hắn.
Nàng sờ gò má hắn, khuôn mặt hắn lạnh như băng khiến nàng đau lòng, càng ôm hắn thêm chặt.
“Đừng trốn tránh ta, được không?” Phượng mâu phức tạp nhìn nàng.
Thanh Linh thoáng cứng người, cánh tay ôm hắn cứng đờ, cổ họng tựa giống như bị nghẹn vật gì đó, thanh âm khàn khàn lẩm bẩm: “Chàng…chàng biết? Sao chàng có thể không đoán ra được chứ? Ta chỉ là…chỉ là không muốn tổn thương chàng…nhưng cuối cùng vẫn làm chàng đau lòng.”
Hai mắt hắn nhắm nghiền, hơi hé ra, nhàn nhạt cười một tiếng: “Biết cái gì?”
“Không có gì.” Nàng lau nước mắt: “Bị chôn trong tuyết lâu như vậy, chàng khẳng định rất lạnh, ta dẫn chàng về.” Nàng dùng áo choàng bao lấy không còn một kẽ hở, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng khom lưng cõng hắn đi xuống núi.
“Diệp cô nương, để Minh Lục cõng công tử.” Minh Lục tiến lên phía trước nói.
Thanh Linh lắc đầu, nàng từng nghe nói hắn trực tiếp trước mặt Nguyên Ung Đế, nàng là bảo bối trong lòng hắn. Làm sao hắn lại không phải bảo bối trong lòng nàng chứ? Trân bảo đang ở trong tay, sao cam lòng đưa cho người khác?
Tần Liễm không lên tiếng, Minh Lục biết công tử cũng nguyện ý để Thanh Linh cõng hắn.
“Ngày mai thành thân, được