*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Hương rượu tinh khiết mà thơm nồng từ miệng hắn truyền sang cho nàng: “Chàng…chàng…không được uống rượu.” Người nãy mới vừa uống thuốc xong, đang bệnh nặng như thế rõ ràng nghiêm cấm uống rượu.
“Rượu hợp cẩn sao có thể không uống?” Hắn dán vào môi nàng cười nhẹ nói, cúi đầu lại ngậm lấy môi nàng. Hương rượu say lòng người, nụ hôn ngày càng hung hãn, ngày càng sâu sắc.
Đôi tay đang đặt bên người nàng bắt đầu không an phận, xoa xoa nắn nắn tứ phía trên cơ thể nàng, môi hắn cũng hôn dọc theo cần cổ thon dài xuống dưới. Không biết hắn đã làm thế nào, giá y tinh xảo nàng phải tốn một phen công phu mới mặc được hoàn chỉnh đã bị hắn trong chớp mắt cởi sạch. (MTLTH.dđlqđ)
Sao động tác người này nhanh vậy? Hắn muốn làm giá y cho nàng quả đúng là rắp tâm bất lương!
Nghĩ đến thân thể hắn không thích hợp làm chuyện vợ chồng kia, nàng đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại không thể đẩy hắn xê dịch đến nửa phân.
Đẩy không ra, nàng
đành phải vội vàng nói: “Thân thể chàng không tốt, không thể viên phòng, chàng mau dừng lại…”
Chưa tới một phút, môi của nàng lại bị hắn ngậm lấy, tựa như hắn bị cái gì kích thích vậy, động tác ngày suồng sã điên cuồng.
Ánh lửa lập lòe trong đêm xuân, mạn xa hồng rực mềm mại rủ xuống.
Nến đổ cháy hết hơn phân nửa, tiếng nức nở đáng thương trong sau mạn xa mới dừng lại.
“Tay chàng chớ có lộn xộn, chàng….chàng còn?” Sau câu nói đứt quãng đó, tiếng nức nở ngâm nga khe khẽ của nữ tử lại vang lên.
Nam tử vẫn chưa thấy thỏa mãn, nói: “Phu nhân, nàng không phải đang tra tấn vi phu sao? Một lần làm sao đủ?”
Thanh Linh nhìn chằm chằm khuôn mặt như họa của Tần Liễm, quả quyết nói: “Không được!” Người