Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Còn phải xem ngươi có giữ được miệng hay không? Yên tâm, con người ta trước nay đều rất nhân từ, chỉ cần ngươi nghe lệnh làm việc, ta cam đoan ngươi sẽ không chết.” Nữ tử khanh khách cười ra tiếng, cặp mắt linh khí bức ngươi cong hình trăng non.

Sau khi Họa Chi rời đi, Thư Nghiễn liền từ bóng tối đi ra: “Chủ Thượng, Họa Chi này biết quá nhiều, có cần phải diệt khẩu không?” Nữ tử che mặt đứng trước mặt hắn đúng là Thanh Linh.

“Tất nhiên.” Thanh Linh cười nói.

Bầu trời xám xịt một mảnh, tuyết bắt đầu rơi.

Bên trong Hoàng cung, một thị vệ vội vã đi đến Ngự thư phòng, sau khi được Hoàng Thượng cho phép mới cung kính đi vào: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thục phi nương nương bỏ trốn cùng Kính Nam vương!”

Tin tức này tựa như một đạo sấm sét bổ giữa trời quang, nyd sững sờ hồi lâu, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt âm trầm đen kịt như bầu trời bên ngoài: “Ngươi nói cái gì?” Thanh âm rét lạnh đến mức rợn tóc gáy.

Thị vệ nghe tiếng nói của Hoàng Thượng, tâm không khỏi sợ hãi: “Bẩm…bẩm Hoàng Thượng, Thục phi nương nương bỏ trốn cùng Kính Nam vương.” Hắn lắp bắp kể rõ đầu đuôi ngọn ngành việc Thục phi nương nương chủ động phóng hỏa phòng ngủ ở Vạn Phúc am,
thừa dịp náo loạn chạy trốn cùng Kính Nam vương cho Nguyên Ung Đế.

“Có người tận mắt chứng kiến Thục phi nương nương cùng Kính Nam vương ra khỏi thành.” Thị vệ nói.

‘Rắc’ một tiếng, bút lông sói trên tay Nguyên Ung Đế bị bẻ gãy làm đôi, Nguyên Ung Đế đột nhiên đứng lên, tay cầm một đoạn bút gân xanh nổi lên thấy rõ: “Truyền mệnh lệnh của trẫm, phải bắt Thục phi cùng Kính Nam vương bằng bất cứ giá nào!”

“Vâng.” Thị vệ nhận mệnh, nhanh chóng rời khỏi Ngự thư phòng. (MTLTH.dđlqđ)

“Ninh Kiểu, ngay cả ngươi mà cũng muốn phản bội trẫm?” Giọng Nguyên Ung Đế lạnh như băng đơn độc vang lên bên trong Ngự thư phòng.

“Trẫm thống hận phản bội! Trẫm thống hận nữ nhân bỏ trốn!” Nguyên Ung Đế ngồi yên một lúc, sau đó tiếng nghiên mực sổ sách rơi xuống đất vang lên.

Kính Nam vương vừa mang Ninh Thục phi vẫn còn hôn mê ra ngoài thành, sau lưng đã có một đội nhân mã đuổi theo.

“Xe ngựa phía trước, mau dừng lại!”

Kính Nam vương nghe tiếng hò hét phía sau, tâm 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện