Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Thần sắc Tần Liễm vẫn cứ lạnh nhạt như cũ, bị người treo tội danh lên đầu cũng không thấy chút hoảng loạn nào, thái độ của hắn giống như một người ngoài cuộc đang đứng xem màn diễn.

Thanh Linh lại ngược lại, lòng chậm rãi có dâng lên chút lo lắng.

Tần Liễm dường như nhận ra nàng không yên lòng, nắm chặt tay nàng, cười nhẹ nói: “Đừng lo lắng.”

Nghe hắn nói vậy, nàng nhìn hắn cười thật tươi: “Ừ, thiếp tin chàng.” Tin hắn chắc chắn sẽ không để bản thân gặp chuyện không may, bỏ lại nàng một mình trên đời.

Hách Liên Dực trong âm thanh hô hoán của của quần thần, mở miệng: “Tô Hổ, giam cầm Hách Liên Thành cùng Tần Liễm…”

“Khoan đã.” Tần Liễm nói.

Hách Liên Dực nhướn mày: “Thế nào? Tần Liễm ngươi sợ sao?”

Tần Liễm quét mắt nhìn qua binh sĩ đang cầm vũ khí, môi khẽ cong, giống như cười mà không phải cười, cũng không thèm trả lời câu hỏi của Hách Liên Dực, chỉ nói: “Giờ phút này bên ngoài Cách Nguyên cung xuất hiện rất nhiều nhân mã của Phi Hổ doanh, nghe đầu lĩnh nói là phụng mệnh Vinh Vương Điện hạ đến.”

“Phi Hổ doanh mặc dù nằm dưới sự quản lý của Vinh Vương gia nhưng muốn điều động cũng phải xin ý chỉ của Hoàng Thượng. Vinh Vương gia điều binh sĩ Phi Hổ doanh bao vây Cách Nguyên cung, xin hỏi ngài có ý chỉ của Hoàng Thượng hay không?” Tần Liễm chỉ bình tĩnh thuật lại, lời nói lại giống như viên đá thả vào ly nước đã sắp đầy tràn.

“Tất nhiên là có ý chỉ của Phụ Hoàng.” Hách Liên Dực lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ con màu hoàng kim: “Phụ Hoàng phái người truyền mật chỉ cho bản vương, nói rằng ở Cách Nguyên cung có biến, lệnh bản vương điều động binh sĩ ở Phi Hổ doanh tới cứu giá.”

“Phụ Hoàng chắc chắn đã sớm phát giác mưu đồ soán vị của Hách Liên Thành, cho nên mới sai người truyền mật chỉ cho bản vương…Tần Liễm ngươi chớ làm càn, dám đoạt mật chỉ của bản vương.” Mật chỉ trong tay Hách Liên
Dực đột nhiên bị cướp đi, sắc mặt hắn khẽ tái.

Tô Hổ thấy vậy, vung lên thủ thế, Cấm Vệ quân một lần nữa lại hướng đao về phía Tần Liễm. (MTLTH.dđlqđ)

Bầu không khí lập tức bị nén đến đậm đặc làm người ta khó mà thở nổi.

Tần Liễm vung bạch lụa từ ống tay áo, đoạt lấy mật chỉ từ trong tay Hách Liên Dực.

Đao thương sáng choang chằng chịt như mạng nhện xen kẽ đồng loạt chĩa thẳng vào Tần Liễm và Thanh Linh. Mặt mày Tần Liễm vẫn cứ lạnh nhạt như thế, Thanh Linh lại bình tĩnh không gợn sóng.

Tần Liễm tựa như không thấy đao kiếm bao quanh bản thân, mở mật chỉ trong tay: “Mật chỉ này đúng là viết theo lời nói của Vinh Vương gia, chỉ là mật chỉ này có chút nhẹ.” Hắn bình tĩnh nói.

Chưa tới một phút, hắn tựa như phát hiện ra vấn đề gì đó, ồ lên: “Đây là cái gì?” Không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn trực tiếp xe toang mật chỉ trong tay trước mặt mọi người.

Những người có mặt đồng loạt hít một hơi, khí lạnh tiến thẳng vào lòng, tay chân lạnh buốt. Tần Thừa tướng lá gan thật lớn, lại dám xe bỏ mật chỉ của Hoàng Thượng, đây chính là tội mất đầu. Bất quá Tần Thừa tướng tìm người giả mạo Ngũ Hoàng tử, vốn cũng phạm vào tử tội, không xé bỏ mật chỉ cũng khó mà thoát khỏi cái chết.

Trước ánh mắt kinh hãi của chúng thần, Tần Liễm thong thả ung dung nói: “Quyển sổ con này có một lớp giấy nữa, bên trong có một sợi tóc, thỉnh Vinh Vương gia giải thích cho bản tướng một chút, đây là có chuyện gì?”

Hoàng Thượng dùng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện