Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Lòng dạ Diệp Thiên Minh chấn động, ánh mắt lãnh lệ: “Ngươi….Đến tột cùng ngươi là ai?”

Tần Liễm vung vung tà áo khoác lông hồ đã kết một tầng tuyết dày: “Tất nhiên là nữ tế (con rể) của ngài, Tần Liễm. Như vậy ngài là ai? Ngài là Diệp Thiên Minh? Không, ngài là Tạ Minh.”

“Năm ấy lão Hầu gia Mạch Tông phụng lệnh ý chỉ của Hoàng Thượng, lãnh binh huyết tẩy Bạch tộc, phụ bệnh nằm bệnh lâu ngày của ngài cũng chính là chết dưới tay lão Hầu gia.” Tần Liễm bình tĩnh nói, tựa như chính hắn đã từng chứng kiến.

Đôi mắt Diệp Thiên Minh rủ xuống, đáy mắt hiện lên đau xót, lúc ấy ông không ở trong tộc, may mắn thoát một kiếp.

Tâm Thanh Linh giống như bị người dùng tay xé ra, đau đớn không thôi. Nàng cảm thấy tay Tần Liễm lạnh dị thường, đau lòng đặt tay hắn vào trong ngực, muốn ủ ấm chúng nhưng dù có làm cách nào cũng không ấm lên được.

Thù giết phụ mẫu, thù diệt tộc, không chỉ Tạ Minh có, phu quân của nàng cũng có.

Tần Liễm và Tạ Minh là tộc nhân Bạch tộc, Nguyên Ung Đế là kẻ địch chung. Tần Liễm không có ý định liên thủ cùng Tạ Minh, hoặc chờ đến khi Tạ Minh đối phó với Nguyên Ung Đế xong ngồi làm ngư ông đắc lợi, mà lựa chọn vạch trần Tạ Minh. Vì cái gì? Chẳng lẽ là vì nàng sao?

Hắn biết rõ nàng muốn tìm ra người đã hại chết Mạch Chiêu Nam, hắn vạch trần thân phận Tạ Minh, tạo cơ hồi
rửa sạch oan khuất cho ca ca nàng, cho Hầu phủ, cũng là rửa sạch oan khuất cho nàng. Là như vậy sao?

“Tạ Minh?!” Nguyên Ung Đế đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Thiên Minh. Cái tên Tạ Minh ông cũng không xa lạ gì, ông ta còn từng ghen tị tên Tạ Minh chưa từng gặp bao giờ đến muốn điên rồi. (MTLTH.dđlqđ)

Chỉ vì ông ta có được thân thể của Tần Nam, lại không có cách nào đạt được trái tim của Tần Nam, cho đến lúc chết, tâm của Tần Nam đều là hình bóng của Tạ Minh.

“Tạ Minh, nhiều năm không gặp, ngươi thật khác nhiều so với khi xưa, lão già cổ hủ này thiếu chút nữa đã không nhận ra.” Cốc chủ Linh Y cốc lặng yên không nói từ đầu tới giờ đột nhiên lên tiếng nói.

“Bạch thần y biết Tạ Minh?” Nguyên Ung Đế lạnh giọng hỏi.

“Tạ Minh từng cướp một viên Định Nhan đan từ trong tay lão phu, lão già cổ hủ này vẫn nhớ kỹ hắn từ đó tới giờ.” Bạch Khách Du nói: “Xem ra viên Định Nhan đan này được dùng trên người Liên phi nương nương.”

“Nói như vậy, lúc trước người đánh cắp thi thể Liên phi, lại mặc giá y của Bạch tộc cho Liên phi, sau đó giấu quan tài của Liên phi sau núi của Tướng Quốc tự chính là Tạ Minh.” Tần Liễm ung dung nói: “Trộm lặng mộ của Hoàng Quý phi, đây 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện