*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Bọn họ sẽ không chết.” Khẩu khí hắn chắc chắn.
Thanh Linh không nhịn được có chút khinh bỉ, tự tin quần thần sẽ không chết, nghĩ chút đã biết chẳng để tính mạng họ vào lòng rồi.
“Đừng lấy cặp mắt cá chết ấy của nàng mà trừng vi phu.” Hắn giễu cợt nói.
Mắt trợn trắng lại bị hắn nói là mắt cá chết, Thanh Linh lý sự, càng trừng tợn: “Mắt chàng mới là mắt cá chết.”
Thời điểm nàng trừng hắn, đôi mắt hạnh nhân tròn trịa, hai bên má phồng lên tựa như tiểu miêu xù lông. Hắn ác ý dùng ngón trỏ chọc chọc má nàng, nàng nghiêng đầu, há mồm không chút lưu tình cắn tay hắn.
Hắn hành động tựa như đang chọc một con mèo đang giận giữ, lại lấy tay bên kia chọc má bên cạnh của nàng.
“Tần Liễm!!!” Nàng nghiến răng mắng.
“A….” Hắn yêu thương nhu hòa cười, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái.
Chúng thần không khỏi toát mồ hôi lạnh, ở giây phút sống chết này, Tần Thừa tướng cùng phu nhân hắn cứ nhiên còn có tâm tình liếc mắt đưa tình!
Cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đặt lên người mình, hai gò má Thanh Linh hiện lên chút ửng đỏ, xấu hổ cúi đầu, chân đá tuyết.
Đôi mắt hắc thủy tinh của hắn thâm tình nhìn nàng, chú ý tới áo khoác lông hồ của nàng bị gió thồi bung, động tác dịu dàng khép chặt áo vào cho
nàng: “Ta với phụ thân nàng đang ở thế đối địch, nàng ở giữa…”
“Không cần bận tâm thiếp.” Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo: “Mặc kệ chàng cùng Tạ Minh thế nào, thiếp vẫn luôn ở bên cạnh chàng.” Nàng kiên định nói.
Cứ cho Tạ Minh là cha nàng đi chăng nữa, thế nhưng Tạ Minh lại muốn giết nàng, nàng hận Tạ Minh cũng không có gì kỳ quái, Tần Liễm nghĩ như vậy.
“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, đừng rời khỏi ta, được chứ?”
“Được.” Nàng gật đầu.
Hắn ôn nhu cười thành tiếng, tiếu dung như xuân phong khẽ thổi, bách hoa đua nhau khoe sắc: “Câu trả lời của nàng, vi phu nhớ kỹ.”
“Tần Liễm, thời gian đã hết, lão phu hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có nói hay không?” Tạ Minh chắp tay sau lưng, khinh thường nhìn những người đứng dưới. Dưới sự ra hiệu của hắn, binh sĩ vây quanh Triêu Dương điện kéo căng dây cung.
Liếc qua, đầu mũi tên rậm rạp chằng chịt, một khi cùng bắn, nếu như né không kịp, tất sẽ biến thành tổ ong.
Tuyết trắng bay lượn, âm phong đại khởi,