Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Địa cung.

Đại điện.

Bụng Tạ Minh vang lên, âm thanh rõ ràng chứng tỏ ông đang rất đói.

Ông ta sờ sờ bụng, sắc mặt hơi lung túng. Vì mấy ngày nay bận việc mưu phản, ngay cả cơm ăn cũng không đúng bữa. Lúc này đã thấy rất đói mới phát ra tiếng bất nhã như vậy.

“Ngươi có mang cái gì ăn được không?” Đôi môi Tạ Minh khô nứt trắng bệch, ông ta quay đầu hỏi Thanh Linh.

“Không có.” Thanh Linh xoay người đi, cho dù nàng có mang theo đồ ăn thật, nàng cũng không sẽ cho ông ta.

Tạ Minh tiếp tục nhẫn nại, mỗi nơi trong đại điện ông ta đều đã chạm qua, kể cả những nơi hẻo lánh xó xỉnh nhất, trừ ám khí thi thoảng bắn ra thì đúng không có bất kỳ thứ gù. Bụng cồn cào càng thêm lợi hại, ông ta ngồi xuống, tay che bụng. (MTLTH.dđlqđ)

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chống đỡ chịu đựng được một ngày. Hốc mắt hãm sâu, đồng tử xuất hiện tia máu, đôi môi khô nứt chảy máu.

Bụng đã đói đến cực hạn, sinh mệnh cùng đang dần bị xói mòn. Trong lòng biết nếu cứ tiếp tục như vậy, không đợi người đến cứu, ông ta cũng chết trước vì đói. (MTLTH.dđlqđ)

bị Tần Liễm nhốt nơi này, không cần
phải suy nghĩ ông ta cũng đã đoán chắc bên ngoài đã bị Tần Liễm hoàn toàn khống chế. Không thể cướp đi giang sớn của Nguyên Ung Đế, cũng không thể khiến cho Nguyên Ung Đế nợ máu phải trả bằng máu, thù nhà không thể báo. Tần Nam cũng tìm không được, nếu cứ như vậy mà chết đi sao có thể cam tâm?

Ông ta nhìn Thanh Linh đang ngồi dựa vào một góc, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng hạ quyết tâm, đáy mắt chợt lóe chút đau xót, phức tạp, còn có cả sát khí.

Ông ta đứng dậy, tập tễnh đi về phía Thanh Linh.

Lúc này Thanh Linh đã nhắm mắt lại, cơ hồ như đã ngủ.

Tạ Minh nín thở, bước chân nhẹ vô cùng, không phát ra một chút thanh âm.

Nhích tới càng gần, ông ta thầm vận chút nội lực còn sót lại trong tay, vừa định đánh ra, tiếng bụng đói kêu vang không đúng lúc.

Đột nhiên Thanh Linh mở to mắt, đáy mắt chỉ còn băng tuyết, khóe miệng nhẹ cong. Ngón tay cong vào rồi mạnh mẽ búng ra, ba cây châm bắn thẳng về phía Tạ Minh.

Tạ Minh kinh hãi, không ngờ nàng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện