*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Có thể giảm bớt thống khổ khi độc phát cùng ức chế thời gian phát tác của Thực Tâm tán cũng đủ rồi.” Chỉ cần nàng còn bên cạnh hắn, mất bao nhiêu máu hắn cũng không để ý.
Thanh Linh trừng lớn mắt, hắn biết, vậy mà hắn lại biết. Thực Tâm tán là bí dược của Hoàng Thất Đông Lăng, người biết vốn không nhiều, cũng vốn không mấy ai biết Kim Tuyến Quỳ có tác dụng giảm bớt thống khổ cùng kéo dài thời gian phát độc của Thực Tâm tán.
Nàng không muốn nói với hắn, sư phụ nàng chắc chắn sẽ giúp nàng giấu hắn.
Thế nhưng chuyện hắn muốn biết, dù có dùng bất kỳ thủ đoạn nào che dấu cũng không thể giấu được hắn.
“Kiên trì thêm thời gian, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra giải dược.” Một tay hắn ôm lấy nàng: “Nàng nhất định sẽ bình an vô sự!”
Nàng muốn nói cái gì đó nhưng môi hắn đã áp xuống, mùi máu tỏa hương Kim Tuyến Quỳ tràn ngập trong khoang miệng hai người.
“Dừng lại, đã không còn đau nữa rồi.” Nàng ngửa đầu nhìn hắn. (MTLTH.dđlqđ)
Sắc mặt hắn tái nhợt, bên môi dính máu, trắng với đỏ đối lập yêu dị không nói nên lời.
Hắn vẫn không dừng lại, cho đến khi đã xác định chính xác đọc đã được áp chế hắn mới giải huyệt đạo cho nàng: “Được rồi!”
Hắn kéo khóe miệng cười cười. Đột nhiên đôi mắt hắn nhắm lại, cả người ngả ra sau.
“Tần Liễm!” Hô hấp nàng như muốn ngừng lại, đầu óc trống rỗng, hành động trước lý trí kéo hắn lại.
“Đồ ngốc này, chàng là đồ ngốc!” Nàng khóc nức nở nói, bối rối giúp hắn cầm máu, xé một góc
vải trên y phục băng bó cho hắn.
Minh Lục cùng một vài thuộc hạ của Tần Liễm không muốn quấy rầy tình thú của hải vị chủ nhân liền bí ẩn núp vào một góc, đến khi nghe thấy tiếng khóc nức nở mới cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này mới đồng loạt hiện thân.
Minh Lục thi triển khinh công đến thuyền nhỏ đang trôi nổi giữa hồ, nhìn Tần Liễm hôn mê trong tay Thanh Linh bị dọa cho nhảy dựng: “Công tử, này….” Ánh mắt vô tình nhìn thấy vết thương trên tay Tần Liễm, hắn liền hiểu ra khả năng độc Thanh Linh bắt đầu phát tác, Tần Liễm vì cứu Thanh Linh mà cho nàng uống máu mình. (MTLTH.dđlqđ)
Hôn mê là vì mất máu quá nhiều, đến tột cùng mất bao nhiêu máu mà thành ra thế này?
“Phu nhân, giao công tử cho thuộc hạ, thuộc hạ đưa công tử về phòng nghỉ tạm.” Minh Lục khom người, vươn tay ý bảo đưa Tần Liễm cho hắn.
Thanh Linh ngồi trên thuyền nhỏ, ánh mắt vẫn không chớp nhìn Tần Liễm đang nằm trên nhuyễn tháp.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, nằm yên không động đậy, lòng nàng ẩn ẩn cảm thấy đau đớn.
Nếu muốn áp chế độc tố trong cơ thể nàng cần rất nhiều máu