*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Lúc mới đầu nàng có chút bài xích mùi nồng của túi rượu có pha máu, rượu máu chảy dọc theo khóe miệng rơi xuống sàn nhà.
Nghĩ đến đây chính là máu có chứa Kim Tuyến Quỳ, nàng cắn răng, từ từ uống từng ngụm từng ngụm.
Máu vào trong cổ họng dường như có tác dụng, cơn đau như muốn xé tim xé gan đã dần dần thuyên giảm.
“Ưm…” Cơn đau như đạt đến cùng cực, nàng gắt gao cắn chặt môi dưới không cho phép bản thân phá ra bất kỳ một âm thanh nào. Nàng biết một khi nàng kêu đau,khẳng định Tần Liễm sẽ xông vào.
Nàng thật vất vả mới tách hắn, không cho hắn nhìn thấy nàng bị độc phát, vì vậy nàng không thể để hắn nghe thấy tiếng kêu của nàng.
Nàng lăn người trên sàn, lăn đến gầm bàn, há mồm cắn chặt lấy chân ghế, hai tay cào sàn gỗ.
“Tiếu thư!” Vô Ảnh vô thố nhìn nàng, muốn đỡ nàng dậy nhưng nàng nhất quyết không nhả chân ghế ra, tay đập mạnh xuống sàn nhà. Trong tuyệt vọng, nàng đành để tiểu thư giữ nguyên tư thế này.
Mười ngón tay cào sàn nhà xuất hiện vết máu, khuôn mặt không một chút huyết sắc nổi lên gân xanh.Vô Ảnh vội vàng lấy ra khăn tay, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư,
cắn cái này!”
Thanh Linh tựa như không nghe thấy, vẫn giữ chặt chân ghế không buông.
Hàm răng cắn chặt đến mức trên chân ghế gỗ xuất hiện vết răng, thế nhưng miệng nàng chưa từng phát ra một tiếng kêu đau nào.
Đau đến không thể chịu đựng được nữa, nàng cảm thấy cái chết đã cách nàng không quá xa, trong thống khổ dường như còn có cả tuyệt vọng.
Nàng đã sống lại hơn một năm, một năm nay tựa như đã đi quả cả đời người.
Một năm thời gian này, nàng tìm ra kẻ đã hại chết cả nhà nàng, rửa sạch oan khuất cho ca ca Mạch Chiêu Nam. (MTLTH.dđlqđ)
Nếu như không có Tần Liễm, hiện tại nàng chết cũng không có gì lưu luyến. Nhưng lòng nàng có hắn, luyến tiếc hắn âm dương cách biệt. Bảo nàng chết, sao nàng lại cam tâm mà đi chết?
Nàng không cam lòng, cho đến giây phút cuối cùng, nàng đều thấy không cam lòng!
Ngẫm lại Tần Liễm lúc