Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Hách Liên Dực liếc mắt nhìn hai người rời đi, có vẻ như cơ hội chạy trốn của hắn rất lớn.

Ở ngoài bây giờ chỉ còn Vô Ảnh nhưng bởi mùi thối đặc trưng của chuồng heo mà nàng đứng có vẻ khá xa.

Chuồng heo này làm có chút sơ sài, chỉ có ba bức tường mỏng manh vây thành một cái chuồng đơn giản, giữa nóc nhà mà tường có một vách ngăn để thoáng khí, cao hơn Hách Liên Dực một cái đầu.

Cửa chuồng chỉ là một mảnh gỗ mục, Vô Ảnh đứng khá xa phía bên ngoài. (MTLTH.dđlqđ)

Bằng năng lực hiện tại của hắn vẫn có thể bật người chui qua vách ngăn, tiến hành đào tẩu.

Hắn vẫn luôn chờ thời cơ, chờ một thời cơ trí mạng có thể chạy trốn một cách tuyệt đối. Có người đến tìm Vô Ảnh, Vô Ảnh liền đi ra ngoài với người nọ.

Lúc này không trốn thì còn đợi đến khi nào nữa, hắn chống gậy tới sát bức tường bên dưới vách ngăn, cố gắng di chuyển một hòn đá kê chân. Hách Liên Dực lấy đà, đạp chân vào đá bật người, một tay bám vào bức tường, nâng người lên vách ngăn.

“Đừng có mong có thể trốn được!” Vô Ảnh vừa lúc phát hiện Hách Liên Dực muốn chạy trốn, nhanh tay nhặt được viên đá nho nhỏ dưới chân, dùng nội lực tinh chuẩn bắn vào người Hách Liên Dực.

“Bịch.”Hách Liên Dực trở mình thật nhanh, hòn đá bắn vào lưng hắn rồi bật trở lại.

Vô Ảnh thi triển khinh công vòng qua nóc chuồng heo, mượn ánh trăng mà nhìn thấy đăng sau chuồng lợn là một hố phân rất lớn. Đại khái chất thải thường ngày của bầy heo đều được hất ra đằng sau này nên nhìn có vẻ hố rất sâu.

Vô Ảnh tìm kiếm quanh hố phân một vòng, cái mùi khó ngửi kia có phiêu đãng trong không khí. Vô Ảnh chịu không nổi thứ mùi kinh dị đó liền phi thân ra ngoài.

Thanh Linh có
an bài người canh giữ ở phụ cận để đề ngừa Hách Liên Dực đào tẩu.

Vô Ảnh hỏi một người ngoài đó: “Có nhìn thấy Hách Liên Dực hay không?”

“Không thấy.” Người nọ trả lời.

Hách Liên Dực vừa mới bị đá bắn trúng, có khả năng đã rơi xuống hố phân, Vô Ảnh thầm nghĩ.

Vô Ảnh ngưng thở trở về xem, bóng nổi trên hố phân càng ngày càng nhỏ: “Vô Ảnh sẽ không cứu tên tiểu nhân đã hại chết tiểu thư.” Nàng diện vô biểu tình nói, xoay người trở về báo cáo Thanh Linh.

Lúc Vô Ảnh trở về liền nhìn thấy Thanh Linh đang ngả người nằm trên giường.

“Hách Liên Dực đã thật sự rơi vào hố hay chưa ngày mai sẽ xem xét, hiện tại ta rất mệt.” Thanh Linh khép mắt nói, sau một lúc lâu nàng lại nói: “Hắn chết cũng tốt.” Nói xong liền nhắm mắt lại.

Trời còn chưa sáng, Vô Ảnh đã cầm đèn lồng đi đến bên cạnh chuồng heo, nàng âm thầm mang theo mấy thuộc hạ của Thanh Linh đến hố phân kia nhìn xem có dị động gì không.

Nàng vẫn vô cùng hận Hách Liên Dực, dù có đoán được hắn bị rơi xuống hố phân nhưng nàng vẫn mặc kệ không cứu, đợi đến khi hắn chết ngạt trong hố phân rồi mới đến xem thi thể đó có phải hắn hay không?

“Vô Ảnh tỷ, bên này có một xác chết.” Một nam tử tuổi hãy còn trẻ nói.

Vô Ảnh che mũi đi qua nhìn, xác chết trong hố phân đã được mấy người trục vớt.

Thi thể kia cả người dính đầy thứ ô uế, thối hoắc, trên người còn 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện