Nam tử kia một thân trang phục quả thực là hoa lệ và bảnh bao. Ngay cả đi bộ cũng điệu đà muốn chết.
Dáng dấp bảnh bao, khuôn mặt phù phiếm nhưng dám đi vào Mê Vụ lâm sâm vẫn tuyệt nhiên là không đơn giản.
Nghe hạ nhân kêu người đó là Thái tử điện hạ, Thanh Linh âm thầm phỏng đoán hắn chắc là Thải tử của một nước nào đấy.
Khi vị Thái tử kia đến gần, trên người hắn bay tới một mùi hương thơm ngát, không mùi tục tằng như son phấn mà là mùi hương ngọt đến thấm lòng người.
“Các hạ là?” Quế Lâm hỏi.
“Chủ tử ta chính là Thái tử Bắc Phiêu, không, là đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử, Thái tử điện hạ Bắc Phiêu.” Tên hạ nhân lưng thẳng lớn giọng giới thiệu.
Thanh Linh đã từng nghe nói qua diện mạo của Thái tử điện hạ Bắc Phiêu quốc rất đẹp, đẹp đến phi giới tính. Hôm nay gặp mặt quả thật là như thế. Chỉ là hắn đẹp d>i<e%n@d!a>n?l#e%q&u@y<<d@o^n thì có đẹp thật nhưng so với tên yêu nghiệt Tần Liễm kia thì vẫn còn kém xa.
Tử Mạch liếc mắt liền thấy Tần Liễm một thân áo bào trắng như tuyết, mặt mũi thanh tuyệt mà diễm lệ, hắn lập tức có cảm giác nguy cơ tràn ngập, nhanh chóng móc từ trong ngực ra một chiếc gương, soi đi soi lại so sánh, lại quan sát Tần Liễm từ trên xuống dưới cuối cùng hắn cho ra một kết luận: “ Ngươi không đẹp bằng ta.”
Tần Liễm mặt vẫn không biến sắc, Quế Lâm quái dị nhìn Tử Mạch một cái.
Khóe miệng Thanh Linh giật giật, vị này không chỉ đẹp mà còn ưa thích trang điểm.
“Phía trước có chuyện gì xảy ra thế?” Mã Kim tò mò lên tiếng hỏi, bên bờ bên kia, xuyên qua màn sương trắng mờ ảo có thể mơ hồ nhìn thấy một nùi đông nghèn nghẹt cùng với những tiếng kêu lạ.
“Người kia công phu quả thật tốt.” Quế Lâm buồn bực nói, hắn huy động nhiều thực nhân như thế cũng không thể giữ chặt đối phương. Hắn tiếp tục thổi tiêu, tiếp đó lại một bầy chim o o bay đến.
Hách Liên Dực đang cùng bày thực nhân điểu đánh nhau, mệt đến mức muốn hộc máu, may mắn có người ra tay cứu hắn.
“Dừng tay” Một đạo âm thanh lạnh lẽo từ bờ bên kia truyền đến, “Pằng” một tiếng, cây tiêu trong tay Quế Lâm bị chấn bể.
“Đại hộ pháp.” Quế Lâm thầm thì.
Tiếp theo đó là âm thanh huyên náo của chiếc xích sắt, Thanh Linh đến gần vực thẳm, kinh ngạc nhìn một phần phía trên của xích sắt bị một nội lực rất lớn nâng lên.
Xích sắt bị hút lên, chậm rãi đưa về bờ bên kia, “két” một tiếng, đầu xích sắt bên kia được người trụ vững.
Thanh Linh vẫn còn đang cảm thấy kinh ngạc vì người kia nội lực thâm hậu thì mội đạo hắc lăng dài ba thước triển khai, chậm rãi đến dưới chân nàng.
Mảnh hắc lăng thêu Mạn Châu Sa hoa màu đỏ trông đặc biệt âm trầm quỷ dị.
“Xin mời khách quý bờ bên kia tới đây.” Âm thanh lạnh lẽo từ bên kia truyền đến.
“Người đối diện ta là Đại hộ pháp Tiêu Dao thành, xin chư vị yên tâm.” Quế Lâm thấy mọi người chần chừ liền không khỏi mở miệng.
Mấy người trước sau đều bước lên tấm hắc lăng đó, Thanh Linh giẫm lên miếng vải đen, bước chân vững vàng, một chút cảm giác sợ té xuống cũng không có.
Thanh Linh vừa sang được bờ bên kia thì thấy Hách Liên Dực và Dung Thi Thi d>i<e%n@d!a>n?l#e%q&u@y<<d@o^n một thân máu me được người cho lên cáng khiêng đi rồi.
Nam tử đứng dưới một gốc cây ngô đồng, thân hình cao lớn, toàn thân áo đen, vạt áo thêu mảnh hoa Mạn Châu Sa quỷ dị.
Nam tử mặt mũi không khó nhìn, chỉ là dưới mí mắt hắn vẽ một vệt đen dài, nhìn kiểu gì cũng thấy yêu dị, cả người hắn toát lên hơi thở âm trầm quỷ dị.
Như vậy hắn chính là vị Đại hộ pháp Tiêu Dao thành – Thiên Nhất Tuyệt, mặc dù hắn tay nắm quyền hành nhưng trên người lại không chỗ nào không lộ ra quỷ dị, tuy nhiên người dân Tiêu Dao thành lại rất kính trọng hắn.
Thanh Linh đi theo Thiên Nhất Tuyệt vào thành, trước cổng thành có rất nhiều dân chúng hoan nghênh hắn.
Đi qua đường cái, trên đường có rất nhiều dân chúng cùng hắn chào hỏi.
Dân thàn kính yêu như thế, người không biết sự tình còn tưởng Thiên Nhất Tuyệt mới là Thành chủ Tiêu Dao thành chứ không phải Tư Không Hoành.
Người từ bên ngoài vào thành đều được Thành chủ sắp xếp ở Mê Diêu
cung phía xa thành.
Thanh Linh vào thành không lâu, Tĩnh Vương cùng Bạch Nhiên cũng đã đến, bọn họ là do người trong thành Tiêu Dao tiến cử.
Thanh Linh vào Mê Diêu cung mới đi được một đoạn đường liền thấy một con rết dài đang chuẩn bị bò lên chân nàng, nàng sợ đến mức rút Băng Hồn chém chết con rết.
“Tiều tử thối, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám giết chết sủng vật Tiểu Bá Vương của Bản Thái tử?”Tiếng gầm dầy giận giữ đột nhiên vang lên.
Mọi người bởi vì đạo âm thanh này mà dừng chân lại.
Thanh Linh hướng về phía âm thanh nhìn, vừa nhìn đến đã sợ hết hồn.
Chỉ thấy cái người tự xưng là thân tài khôi ngô, tướng mạo thì bình thường, sắc môi thâm đen tím bầm, mòng tay dài cũng đen nhánh, trên cổ còn có một con rắn ngũ sắc, trên người có mấy con rết với bò cạp bò khắp nơi.
Đi theo hắn còn năm người tướng mạo bình thường thân hình cường tráng, mấy người đi tới, mặt đất bụi mịt mù, đầy uy phong khí phách.
Một thân độc vật, lại tự xưng là Bản Thái tử, ngoại trừ Tây Yến Thái tử thì còn ai nữa?
Tây Yến Thái tử Tây Thành Bá, ngoại hiệu Độc Thái tử, thích cùng độc vật làm bạn.
Thanh Linh biết mình chọc phải nhân vật nào liền thấy da đầu mình tê dại.
“Thái tử điện hạ bớt giận, mấy vị khách quý này cũng là vừa mới tới cũng không biết con rết này là của ngài, xin ngài khoan hồng độ lượng bỏ qua cho vị công tử này.” Một lục y nữ tử thái độ không kiêu ngạo d>i<e%n@d!a>n?l#e%q&u@y<<d@o^n không siểm nịnh nói, nàng tên gọi Cầm Nhi, là một trong những thị nữ ở Mê Diêu cung.
Người Tiêu Dao thành thích màu xanh lục, Thanh Linh phát hiện, bất luận là dân chúng trong thành hay thị nữ thị vệ trong phủ thành chủ đều một thân lục y.
“Cô nương này, ngươi lời nói nhẹ nhàng linh hoạt, trinh tiết đối với nữ nhân là bảo vật vô giá, nếu ngươi tối nay nguyện đem trinh tiết cho Bản Thái tử, Bản Thái tử có lẽ sẽ bỏ qua cho tên tiểu tử thúi này.” Tây Thành Bá âm dương quái khí cười, ánh mắt nhìn Cầm Nhi đầy hứng thú.
Cầm Nhi khuôn mặt đỏ lên, nén giận nói: “Thái tử nói đùa.”
“Thế nào? Không muốn? Không muốn thì lăn sang một bên cho Bản Thái tử.”Tây Thành Bá thu lại nụ cười, một ngón tay chỉ thẳng Thanh Linh. “Tiểu tử thúi, ngươi hôm nay phải đền Tiểu Bá Vương cho Bản Thái tử, nếu không lưu mạng lại.”
Rết cũng bị nàng chém làm hai nửa, lại còn muốn nàng bồi thường? Không đền được thì đền mạng thay thế? Hừ, chờ hắn có bản lãnh lấy được mạng nàng rồi hãy nói.
“Ngươi nói con rết này là của ngươi, ngươi có nhầm không?” Thanh Linh yếu ớt cười, không thèm để uy hiếp của hắn ở trong mắt.
Tây Thành Bá lớn tiếng nói; “Ngươi nói cái gì, Tiếu Bá Vương của Bản Thái tử chẳng lẽ Bản Thái tử còn nhận lầm?”
“Vậy sao? Ngươi nói con rết này của ngươi, vậy ngươi gọi nó nó trả lời ngươi thì nó là của ngươi.” Thanh Linh tựa tiếu phi tiếu nói.