Editor: Na
Beta: Leo Leo
Nghe vậy, Thư Niệm nhìn bác sĩ hồi phục, do dự hỏi "Anh bình thường cũng hay khích lệ anh ấy sao?"
Bác sĩ nhíu mày, hướng về Tạ Như Hạc mập mờ cười "Đúng vậy".
"..." Mi mắt Tạ Như Hạc khẽ nhúc nhích, mím môi, không nói gì.
Thư Niệm suy tư một chút, đột nhiên chỉ vào vị trí giữa xà kép "Tôi có thể đứng đây không?".
Bác sĩ nói "Dĩ nhiên có thể".
Sau đó, Thư Niệm đi tới, cách Tạ Như Hạc đại khái ba bước dừng lại. Biểu tình của cô rất nghiêm túc, tựa như đem chuyện này thành công việc của mình mà làm.
"Vừa vặn ba bước, một,hai,ba..." Thư Niệm cúi đầu dúng ngón tay đếm, sau đó nhìn Tạ Như Hạc "Anh đi tới đi, tôi cổ vũ anh"
Sau khi ban đầu gặp biến thái, vì để cho Tạ Như Hạc mỗi ngày đưa cô về nhà, cô cố gắng dùng giọng nói ngọt như kẹo dẫn dụ anh cùng với lúc này giống nhau như đúc.
Tạ Như Hạc ngẩn người, theo bản năng gật đầu một cái.
Mặc dù trải qua rất nhiều huấn luyện, anh đã có thể đứng lên mà không cần dùng bất cứ đồ vật gì để đỡ, có thể kéo dài ước chừng một phút. Nhưng không dựa vào đồ vật, mà tiến tới ba bước, cái giai đoạn này thì Tạ Như Hạc chưa làm.
Anh lấy hai tay vịn vào xà kếp, sau khi chuẩn bị xong, bắt đầu dùng sức nửa thân dưới.
Bắp đùi tê dại có cảm giác đau đớn.
Mồ hôi Tạ Như Hạc rơi xuống, cắn cơ nắm chặt, nửa người trên căng thẳng, dường như sử dụng hết sức lực, bắp thịt đường cong kéo căng, có thể thấy gân xanh nổi lên.
Anh từ từ hít thở, thả lỏng tâm tư.
Bởi vì trạng thái của anh, Thư Niệm khẩn trương lên, nín thở nhìn anh động đậy..
Động tác Tạ Như Hạc chậm chạp, thậm chí có loại cảm giác hình ảnh bị ngưng trệ (kiểu không còn cảm thấy cái gì). Hồi lâu, anh thoáng nâng lên chân trái, khó khăn bước về phía trước một bước.
Đối với người bình thường mà nói đó chỉ là động tác đơn giản, đối với anh mà nói đây là quá khó khăn.
Không hiểu sao lỗ mũi của Thư Niệm đau xót.
Tạ Như Hạc bình phục hô hấp, điều chỉnh xong, bắt đầu nâng chân phải.
Bước thứ hai.
Bước chân di chuyển rất nhỏ.
Thư Niêm mới vừa xem độ rộng của ba bước, đại khái một mét rưỡi. Giờ phút này Tạ Như Hạc có thể đi hai bước, nhưng cũng không đến nửa mét. Giữa hai người giống như hoàn toàn không có rút ngắn khoảng cách.
Đi hết bước thứ hai, sắc mặt của Tạ Như Hạc trắng bệch, giống như là chịu đựng điều gì cực kì đau khổ.
Anh nhắm mắt lại, khàn khàn nói "Xin lỗi, quá đau..."
Anh không đi được bước thứ ba.
Rõ ràng cách chỉ còn thiếu chút nữa là được, nhưng là anh liều chết cũng không thể qua được khoảng cách đó.
Cùng lúc đó, bác sĩ đang ngồi ghế chờ đi tới, nói "Nghỉ ngơi một chút, rồi lại từ từ luyện"
Một khắc sau, Thư Niệm đột nhiên đi về phía trước, giống như thay anh đi hết những bước đi lúc nãy. Cô tiến tới, nhón chân lên, nhẹ nhàng ôm anh, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng anh vỗ một cái, mang theo ý an ủi
Lúc cơ thể nhỏ bé mềm mại đem anh bao vây, còn có thể cảm nhận được hơi thở của cô trước ngực anh. Toàn thân Tạ Như Hạc đều ướt, còn có mồ hôi từ cằm rơi xuống.
Có thể Thư Niệm tựa hồ không thèm để ý chút nào.
Không nghĩ tới cô sẽ làm vậy, thân thể Tạ Như Hạc nháy mắt liền cứng ngắc, không biết nên phản ứng làm sao.
Rất nhanh, Thư Niệm thu tay về, ngẩng đầu nhìn anh nói "Anh làm rất tốt"
"..."
"Anh làm rất tốt rồi" Thư Niệm lập lại một lần nữa, giống như là đang nói chuyện rất quan trọng "Tạ Như Hạc, tôi có thể thấy anh nhất định sẽ khá hơn"
Giọng nói Tạ Như Hạc trầm thấp "Phải không?"
"Ừ" Thư Niệm lại vỗ vai anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, giống như bà cụ non "Chắc chắn là vậy"
Tạ Như Hạc cúi xuống nhìn cô, sau đó ừ một tiếng.
"Được"
Sẽ có ngày đó như vậy.
Chật vật không chịu nổi, sự bất lực khi đối diện với khó khăn, cùng với sự tuyệt vọng mệt mỏi, ùn ùn kéo đến làm cảm xúc, tâm trí một phút lại bị ăn mòn, cũng không chống nổi câu nói của người khác.
Giống như trong nháy mắt, trời sáng choang.
Anh chỉ cần tin, không nghi ngờ.
Cô nói anh sẽ tốt, như vậy anh liền nhất định sẽ tốt hơn.
.........
Sinh nhật của Thư Niệm rất đúng dịp, vừa vặn trước lễ tình nhân một ngày.
Ngày 13 tháng 2.
Thời trung học sơ cấp, bởi vì tính cách của cô, Trần Hàn Chính liền cho cô cái biệt danh "Con mọt sách" chính hiệu. Nhưng Thư Niệm cũng không phải là một học sinh sống đi chết lại vì học hành, cho nên cái biệt danh chính hiệu "Ngốc tử" là đúng nhất.
Sau đó, biết được sinh nhật của Thư Niệm, liền đổi kêu cô thành "Nhị bức" ( cái này editor có hạn:vv)
Còn có người cảm thấy vui, cũng đi theo mà gọi.
Thư Niệm tính khí tốt, mặc dù không thích bọn họ kêu vậy, nhưng cũng không quá để ý. Cô có cách làm của mình, chỉ biết lúc người khác gọi như vậy với cô, làm như hoàn toàn không nghe được.
Có một lần trong giờ học, Thư Niệm cùng Tạ Như Hạc ngồi chung với nhau, nói cho anh đề thi sắp tới.
Vừa vặn có một nam sinh từ phòng giáo viên trở lại, nhìn về phía Thư Niệm nhưng cũng không có ý tốt kêu cô lên "Nhị bức, thầy kêu cậu đi đến phòng giáo viên"
Nghe nói vậy, đầu bút của Thư Niệm ngừng một lát, mắt cũng không tiếp tục nhìn đề của Tạ Như Hạc.
Nam sinh tính nhẫn nại cũng không tốt, la hét "Có nghe được không? Nhị bức, nghe được thì đáp một tiếng được không?"
Nhưng Thư Niệm lại không dám phản ứng gì, ngược lại Tạ Như Hạc quay sang "Cậu đang kêu ai?"
Nam sinh hất cằm, dùng ngón tay chỉ Thư Niệm "Là cậu ấy"
Âm thanh Tạ Như Hạc âm trầm "Tại sao không kêu tên?"
"Kêu tên gì?" Nam sinh cười đùa cợt nhã "Đây không phải bạn học tốt với nhau sao? Kêu biệt danh mới tỏ ra quan hệ rất tốt a"
Thư Niệm ngẩng đầu lên, nói với Tạ Như hạc "Đừng để ý đến cậu ta"
Tạ Như Hạc giống như không nghe được, nhìn chằm chằm nam sinh kia, sau đó đột nhiên cười, dựa vào lưng ghế.
"Tôi nhìn cậu giống như loại người cặn bã" Cặp mắt đào hoa Tạ Như Hạc liếc qua, giống như là đang nổi giận, nói ra những lời sắc bén không nể mặt "Vậy tôi cho cậu một biệt danh là bãi rác?"
Về sau, Thư Niệm còn len lén hỏi Tạ Như Hạc.
Có thể là cảm thấy nàng lớn lên giống "Nhị bức", nên người nam sinh kia mới nói như vậy. Dẫu sao bọn họ cho cô cái biệt danh này chỉ vì ngày sinh nhật của cô mà thôi.
Lúc ấy Tạ Như Hạc trầm mặc một hồi, không có phản ứng gì.
......................
Từ sau khi trưởng thành, Thư Niệm liền đối với ngày sinh nhật này không có cảm giác mong đợi. Tới ngày nay, chỉ biết nói với bản thân mình, cô vừa già thêm một tuổi, sinh mạng ngắn ngủi mất đi một năm.
Vốn là không cảm thấy cuộc sống tịch mịch, thật dường như cũng trở nên yên tĩnh.
Thư Niệm vốn đã quên sinh nhật của mình.
Nhưng lúc ngủ nghe được cửa có động tĩnh, đi ra nhìn một cái, phát hiện Đặng Thanh Ngọc tới, đang trong phòng bếp vội vàng cái gì đó. Trên bàn ăn đặt một hộp bánh gato nhỏ, cô mới chợt nhớ ra.
Hôm nay.. là ngày mỗi năm có một lần trong cuộc đời.
Thư Niệm lấy hộp bánh mở ra, ăn vụng một miếng dâu tây trên đó.
Đặng Thanh Ngọc vừa vặn cầm chén nóng hổi đi ra, đưa trước mặt cô, rồi sau đó sờ đầu cô
một cái "Trước tiên ăn tô mì đã, lại lớn thêm một tuổi rồi".
"Dạ" Thư Niệm hướng mẹ mà cười một tiếng.
Đặng Thanh Ngọc ngồi đối diện với cô.
Thư Niệm cúi đầu húp một miếng nước, đột nhiên nghĩ tới một chuyện "Mẹ, ngày hôm qua con có kiểm tra tiền trong thẻ, phát hiện mẹ vẫn còn chuyển tiền cho con"
"..." Biểu tình Đặng Thanh Ngọc dừng một chút "Đúng vậy, con phải gặp bác sĩ tâm lý, mỗi một tháng cần phải chi tiêu, huống chi công việc của con không kiếm được nhiều tiền sao?"
"Con có tiền xài" Thư Niệm rũ mắt "Mẹ đừng chuyển tiền cho con nữa, tối nay con lại đem tiền trả cho mẹ"
Đặng Thanh Ngọc lắc đầu "Chờ tình huống của con ổn định rồi hãy nói sau, được không?"
Thư Niệm giữ vững suy nghĩ "Con bây giờ đã ổn, Vương Lâm Tích không phải còn lên trung học, hai người cũng đều phải tiêu tiền"
Vương Lâm Tích là con trai của Vương Hạo, là con trai kế của Đặng Thanh Ngọc, em kế của Thư Niệm
Biểu tình Đặng Thanh Ngọc không thay đổi gì "Không sao, con không cần phải để ý đến những thứ này"
"Mẹ không cần cho con tiền" Thư Niệm cắn răng, hàm hồ không rõ nói "Chính con có tiền"
Đặng Thanh Ngọc còn muốn nói thêm, Thư Niệm lại mở miệng, giống như không biết nên nói cái gì, tốc độ nói có chút chậm "Con lúc trước... đi định thăm mẹ một lần, nghe được mẹ cùng chú Vương cãi nhau"
"..."
"Chú ấy là một người tốt" Biểu tình Thư Niệm nghiêm túc "Con hy vọng mọi người sống thật hạnh phúc"
"..." Vẻ mặt của Đặng Thanh Ngọc ngây ngẩn "Con nghe được gì?"
"...Bệnh gì trị một năm cũng không tốt! Lần trước tôi thấy con gái của bà không phải rất bình thường sao? Tiền này cùng tiêu có khác gì nhau! Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần, bà rốt cục đã cùng Thư Niệm đề cập tới chưa?"
"Tôi thật không muốn cùng bà ồn ào, tôi chỉ muốn nói cho bà, bà không thể chỉ đặt tâm tư mỗi lên người con gái bà! Nếu như có tiền, tôi có cần phải tốn sức cùng bà so đo những thứ này sao?"
Thư Niệm không nói nữa, trầm mặc ăn mì.
Đặng Thanh Ngọc nhìn cô, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Trước khi dọn tới thành phố, Đặng Thanh Ngọc liền đem nhà ở dưới bán đi. Bà dùng khoản tiền này cộng thêm tiền Thư Cao Lận để lại cho Thư Niệm đã từng tích góp, cho Thư Niệm nể tình lên thành phố mua căn nhà để sống.
Khi đó, bà cùng Vương Hạo kết hôn vẫn chưa tới một năm.
Thư Niệm đối với hai cha con này hoàn toàn không quen thuộc, lòng phòng bị trở nên cực mạnh, không muốn cùng bọn họ ở chung một chỗ.
Nhà của cô cũng không lớn, chỉ có phòng ngủ và phòng khách.
Đặng Thanh Ngọc chuyển đến ở cùng Thư Niệm, mỗi ngày chiếu cố cô. Vương Hạo đối với bệnh tình Thư Niệm có chút không để ý. Chỉ có bà khi đó cùng Thư Niệm sớm chiều sống chung, mới biết lúc ấy Thư Niệm nghiêm trọng thì có nhiêu phần nghiêm trọng.
Cô không dám ra khỏi cửa, mỗi ngày không ăn được ngủ không yên, động một chút sẽ khóc, trong miệng chỉ biết lẩm bẩm mỗi ba chữ "Mau cứu tôi". Trong thời gian ngắn ngủi liền gầy hẳn, giống như là da bọc xương vậy.Nghe thấy một tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ run rẩy toàn thân, tinh thần cực kì nhạy cảm. Luôn nói mình có thể nghe được tiếng giọt nước, đầu rất đau. Nếu nặng hơn, cô sẽ còn cảm thấy khó thở, cả người toát mồ hôi lạnh, tê liệt ở trên giường không nhúc nhích.
Giống như là sắp chết.
Thư Niệm chỉ biết mình ở trong căn phòng rất nhỏ, sống trong cơn mơ mơ màng màng qua ngày. Vĩnh viễn đều bị Đặng Thanh Ngọc dụ dỗ ra khỏi phòng, ăn cơm rồi đi tắm.
Tinh thần của cô có vấn đề rất lớn, giống như hoàn toàn mất hết hy vọng sống sót.
Đặng Thanh Ngọc lên mạng điều tra.
Biết Thư Niệm bị PTSD*, tức là vết thương sau một gặp một chuyện cực kì khủng khiếp, còn đưa tới cảm giác uất ức cùng lo âu cùng với trầm cảm. Ở đoạn thời gian đó, Đặng Thanh Ngọc cả người mệt mỏi, mỗi ngày tinh thần đều căng thẳng, tựa như một giây kế tiếp có thể gục ngã.
(*PTSD: kiểu tâm lý bị hỗn loạn, căng thẳng sau bị một chuyện kích thích gì đó, có thể nói là bị trầm cảm) Đặng Thanh Ngọc biết suy nghĩ này có chút vô lý. Cho dù biết tình huống bây giờ của Thư Niệm rất nghiêm trọng, bà một chút cũng không muốn mang cô đi xem bác sĩ tâm lý. Bà cảm thấy bị một người quen biết biết, nói ra chắc chắn sẽ không dễ nghe.
Bà đang đợi Thư Niệm tốt hơn.
Nhưng... suy nghĩ của bà cứ từng ngày mà tan rã.
Đặng Thanh Ngọc vĩnh viễn nhớ, ngày đó bà đi ra ngoài mua thức ăn về nhà, đi vào phòng thì lại thấy một màn kia, Thư Niệm đang cầm một cây dao, muốn đi cắt cổ tay của mình.
Đặng Thanh Ngọc lập tức vứt cây dao xuống, trong nháy mắt liền tan vỡ, ôm cô than vãn khóc lớn.
Vẻ mặt Thư Niệm mờ mịt, nhìn nước mắt của bà, cũng không rõ chuyện gì, vành mắt cũng từ từ đỏ lên.
-------
Ngày thứ hai.
Lần đầu tiên, Thư Niệm chủ động đi ra khỏi căn phòng nhỏ. Cô đứng chân trần tại chỗ, nhìn biểu cảm ngẩn ngơ của Đặng Thanh Ngọc, im lặng rơi lệ. Như thanh tỉnh hơn chút, thần thái có lẽ vẫn nhát gan như cũ không có gì sánh được.
Cô muốn tự cứu bản thân mình.
Cô không muốn sống tiếp cuộc sống như này nữa. Mỗi ngày đều nghĩ mình muốn tự tử, thế nhưng lại muốn sống tiếp.
Trời cao cho cô cơ hội sống sót, không có nghĩa cô phải sống như thế.
Một lúc lâu sau, Thư Niệm nức nở, khóc như một đứa trẻ khẩn cầu thứ mình yêu thích.
"Mẹ, con muốn đi khám bác sĩ tâm lý"