edit: Na | Beta: Vee
Giữa trưa ngày thứ hai, Thư Niệm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Thư Niệm ngày hôm qua ngủ rất trễ, lúc này bởi vì ngủ chưa đủ, đầu vô cùng nhức mỏi. Cô mơ mơ màng màng lục tìm điện thoại di động, nhíu mắt nhìn màn hình điện thoại, bắt máy: "Mẹ."
Giống như là không nghĩ tới giờ này cô vẫn còn đang ngủ, Đặng Thanh Ngọc kinh ngạc nói: "Còn chưa ngủ dậy sao?"
Thư Niệm trở mình, lại lần nữa đem mình vùi vào chăn, buồn buồn nói: "Mới vừa tỉnh."
"Con hôm nay có cần đi đến phòng thu âm không?"
Nghe vậy, Thư NIệm lập tức tỉnh táo, ngồi dậy. Sau khi suy nghĩ kĩ, cô lập tức nằm trở về, ngoan ngoãn nói, "Không cần, đầu năm cũng không cần đến làm gì."
"Vậy con..." Đặng Thanh Ngọc chần chừ nói "Có muốn cùng mẹ về nhà ông bà không?"
Thư Niệm trong nháy mắt liền trầm mặc xuống, không biết trả lời như thế nào
"Nếu như con không muốn, mẹ bây giờ mang một ít đồ qua cho con." Đặng Thanh Ngọc thở dài, "Năm ngoái không trở về, năm nay không thể không trở về được. Ngày hôm qua, bà nội con gọi điện thoại nói, dạo này tim bà không được tốt lắm, nên về quê thăm một chút."
Trong miệng Đặng Thanh Ngọc kia, hai chữ "Bà nội" không phải là mẹ của Vương Hạo.
Mà mẹ của Thư Cao Lận, bà nội của Thư Niệm.
Thư Niệm siết chặc điện thoại, hạ quyết tâm nói: "Chừng nào mẹ đi?"
"Nếu như muốn đi, xế chiều hôm nay liền chuẩn bị." Đặng Thanh Ngọc nói, "Chúng ta trực tiếp lái xe trở về, sẽ không kẹt xe, hẳn là sáu bảy tối sẽ tới."
"Được, con sẽ lập tức thu dọn đồ đạc."
"Vậy được." Đặng Thanh Ngọc nói, "Một lát nữa chúng ta sẽ đi thẳng đến nhà của con. Đúng rồi, con cũng không cần xuống sớm đâu, mẹ sẽ gọi điện cho con lúc đó hẵng xuống."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Thư NIệm từ trong phòng kéo ra một va li. Suy nghĩ lần này hẳn phải đi một tuần, cô nhét vào mấy bộ quần áo dày cộm, cầm đồ trang điểm và đồ dưỡng da, không yên lòng liền đi dậy đi một vòng trong nhà, thấy thứ gì quan trọng liền cầm lên.
Chắc chắn không quên thứ gì, Thư Niệm liền kéo vali.
Cô ngồi trên thảm, nhìn điện thoại di động, vẻ mặt mang theo điểm do dự. Nếu như là trước kia, Thư Niệm cảm thấy mình đã mang đủ đồ đạc xong, sau đó liền ngồi vào một bên, chờ Đặng Thanh Ngọc liên lạc với cô.
Mà không phải giống như bây giờ, thu dọn đồ đạc xong tâm trạng vẫn hoang mang, không ngừng suy nghĩ một số vấn đề.
Cô về quê có chuyện, có nên nói chuyện với Tạ Như Hạc một tiếng hay không.
Thư Niệm không biết loại chuyện có cần thiết cùng anh nói hay không.
Nói ra thì cảm giác có hơi tận lực, không nói lại sợ sau này anh đi tìm cô lại không tìm được.
Cô quấn quít một hồi, buồn bực đem điện thoại di động ném qua một bên, không hiểu tại sao mình lại xấu hổ như vậy, gọi điện thoại cũng phải băn khoăn nhiều như vậy.
Thư Niệm đứng lên, thay quần áo. Cô đi trước gương, đánh một lớp son môi mỏng. Rồi sau đó lại quỳ gối bên cạnh tủ quần áo mang vớ vào, vừa vặn liếc về phía điện thoại di động.
An tĩnh một giây.
Thư Niệm cầm lên, bấm số điện thoại của Tạ Như Hạc.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh
"Thư Niệm?"
"Ừ." Thư Niệm liếm liếm môi, "Là tôi."
Tạ Như Hạc hỏi: "Sao thế?"
"Tôi lát nữa sẽ về quê." Thư Niệm có chút khẩn trương nhỏ giọng thành thật nói, "Cho nên khoảng thời gian tới không giúp anh phục hồi chân rồi, nên muốn nói với anh một tiếng."
Nghe vậy, Tạ Như Hạc bên kia trầm mặc lại.
Anh không nói lời nào, Thư Niệm cũng không biết nói gì, "Tôi chỉ muốn nói cái này, không còn chuyện nào khác."
Rất nhanh, Tạ Như Hạc hỏi: "Trở lại trấn Thập Diên sao?"
"Đúng."
Tạ Như Hạc suy nghĩ một chút, dặn dò mấy câu, "Chú ý an toàn, không được đi ra ngoài một mình. Có chuyện gì bắt buộc phải ra thì có thể tìm người quen đi cùng, không được đi một mình."
Sau khi nói xong, tựa hồ cảm thấy phản ứng có chút quá độ, anh lại thấp giọng bổ sung một câu.
"Tết đến rồi, ăn trộm tương đối ngông cuồng."
Thư Niệm rũ mắt xuống, giống như là nhớ ra cái gì đó, có chút ngẩn ra, "Tôi biết rồi."
Hai người không nói thêm nữa. Vừa vặn Đặng Thanh Ngọc gọi điện tới, Thư Niệm cùng Tạ Như Hạc chào tạm biệt, liền kéo vali ra cửa. Lúc này Đặng Thanh Ngọc cùng Vương Hạo đều đứng dưới lầu.
Vương Hạo giúp cô đem vali vào cốp sau, hòa ái hướng cô cười một cái, "Thư Niệm lại xinh đẹp lên rồi."
Thư Niệm co quắp cười một tiếng: "Chào chú Vương."
Đặng Thanh Ngọc tới giúp cô đeo khăn quàng, nhìn sắc mặt của cô, nhíu mày: "Hôm qua con mấy giờ đi ngủ, tại sao vành mắt lại nhiều quầng thâm như vậy."
Thư Niệm nói hàm hồ không rõ: "Hới khó ngủ một chút."
Ba người lên xe.
Vương Lâm Tích không xuống xe, ở lại trong xe, cao hứng khoát tay một cái: "Chị."
Thư Niệm hướng cậu gật đầu một cái, ngồi hàng ghế sau chung một chỗ với cậu. Cô cúi đầu cài dây an toàn, không biết nguyên nhân là gì, nãy giờ không thể cài vào được.
Chú ý tới hành động của cô, Vương Lâm Tích trừng mắt nhìn, chỉ vào chỗ cài, "Chị phải cài ở đây."
Thư Niệm theo bản năng nhìn cái hướng cậu chỉ, thành công cài lại.
"Cám ơn."
Vương Lâm Tích năm nay mười ba tuổi, chính là tuổi đang lớn. So với lần cuối gặp cậu, cậu tựa hồ lại cao hơn chút. Dáng dấp cậu rất thanh tú, làn da trắng nõn, đôi mắt tròn trong veo nổi bật giống như chỉ là một con hamster nhỏ bé.
Thời gian qua cô cùng cậu gặp mặt nhau cũng không nhiều, hai người cũng không quá thân thiết.
Cô một mực có nghe Đặng Thanh Ngọc nói qua, Vương Tâm Tích tính tình rất ầm ĩ. Tướng mạo thanh khiết, nhưng ở trong trường học lại giống một tiểu bá vương, một học kỳ số lần bị gọi phụ huynh lên dùng mười đầu ngón tay cũng không hết.
Nhưng ở trước mặt Thư Niệm, lại giống một con cừu nhỏ.
Rất nghe lời cô, đối với cô rất thân thiết tốt tính.
Thư Niệm nhớ lần đầu gặp cậu, Vương Lâm Tích đối với cô cũng không phải như vậy. Cậu mang theo sự phòng bị, kháng cự cô tới gần, giống như sợ cô cướp ba của cậu đi.
Cô cũng không nhớ thái độ này khi nào đã thay đổi.
Sẽ cảm thấy cảm kích.
Bởi vì thái độ của cậu, thỉnh thoảng Thư Niệm cũng có loại cảm giác, mình không hề cần triệt để với người ngoài, trừ mẹ cô ra, nơi này vẫn còn có người mang cho cô loại cảm giác đó.
.................
Thư Niệm quả thật tối qua ngủ không tốt, nghe tiếng nói Vương Lâm Tích lải nhải bên cạnh, bất tri bất giác tựa vào lưng ghế ngủ. Sau khi tỉnh lại, đi nhìn bên ngoài một cái, mới phát hiện đã vào trấn Thập Diên.
Trời đã tối, trên đường không còn người đi đường, lạnh tanh mà thê lương.
Cô theo bản năng siết chặt vạt áo, thu hồi tầm mắt.
Bên cạnh Vương Lâm Tích không có ngủ, liếc mắt nhìn thấy cô có động tĩnh, ánh mắt từ dưới màn hình điện thoại ngẩng lên, hướng cô lộ ra hàm răng trắng nõn, "Chị, chị có muốn uống nước không?"
Thư Niệm cúi đầu, lục trong túi, "Không cần, chị có mang theo."
Đặng Thanh Ngọc ngồi ghế phụ lái, nghe được thanh âm, cô nhìn phía sau: "Thư Niệm đã tỉnh? Đến nơi rồi, con muốn đi chào ông ngoại trước không? Hay là ở bên phía ông nội?"
Thư Niệm suy nghĩ một chút, "Con qua nhà ông nội."
"..." Sắc mặt Đặng Thanh Ngọc chần chờ, do dự hỏi ý kiến cô "Vậy chúng ta đi thăm ông ngoại trước, có gì lại đi thăm ông nội sau được không?"
Thư Niệm gật đầu: "Được."
Trước kia nhà của bọn họ ở trấn Thập Diên đều đã bán hết.
Ông ngoại còn có một người cậu, không còn dư phòng để cho bọn họ ở. Đặng Thanh Ngọc chỉ có thể đi theo ở nhà chồng, nhưng nhà cũng không tính là lớn, nhưng ở cũng không được nhiều người.
Thư Niệm cảm thấy mình đi đến nhà ông nội ở tương đối thích hợp.
Ông ngoại Thư Niệm cùng bà ngoại có chút trọng nam khinh nữ. Anh của Đặng Thanh Ngọc có hai cậu con trai, từ nhỏ đều do bọn họ nuôi lớn, cho nên bọn họ không hề để ý Thư Niệm đứa cháu gái ngoại này.
Thái độ không tính là kém, chẳng qua là không mấy là nhiệt tình. Đã lâu không gặp, cũng không có hỏi tình trạng gần đây của cô.
Vương Lâm Tích là con riêng của Đặng Thanh Ngọc sau khi cưới. Trừ bọn họ ba người ra, căn bản không có ai chủ động cùng cậu nói chuyện, ngược lại giống như làm khách.
Sau khi ăn cơm tối.
Nhận ra hai đứa trẻ cũng đã mệt, Đặng Thanh Ngọc cũng không ở lại lâu, chủ động phải rời khỏi trước. Bốn người từng người nói tạm biệt, lần nữa lên xe. Nhà ông bà nội Thư ở gần kề cận, lái xe đi cũng mới mấy phút.
Hai người cũng biết trước Thư Niệm sẽ về, lúc này đang đứng ở cửa đón.
Thư Niệm xuống xe, ngoan ngoãn kêu hai người, "Ông nội bà nội, con về rồi."
"Là
Tiểu Niệm đúng không?" Thư Niệm cười hòa ái, tới kéo cánh tay của cô, tinh tường nhìn chằm chằm dáng vẻ của cô, "Làm sao lại gầy thành bộ dạng này, dạo này kén ăn à?"
Thư Niệm vểnh môi cười, không lên tiếng.
Ông nội Thư Niệm ở phía sau nhắc nhở cô, "Vào nhà trước đã, đừng để con bé bên ngoài chịu lạnh chứ."
Đặng Thanh Ngọc cùng hai ông bà nói mấy câu, sau đó lại dặn dò Thư Niệm vài thứ, liền cùng Vương Hạo đi về nhà chồng.
Chờ bọn họ lái xe đi, Thư Niệm kéo tay ông bà nội, đang muốn cùng bọn họ cùng nhau vào nhà, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền tới tiếng khóc của người phụ nữ.
Cô quay đầu nhìn.
Là một phụ nữ trung niên, tóc tai bù xù, nhìn qua điên điên khùng khùng. Đi theo phía sau là một người đàn ông trẻ tuổi, bất đắc dĩ kéo bà, "Mẹ, đừng như vậy nữa... Chúng ta về nhà được không?"
Người phụ nữ chảy nước mắt, lầm bầm lầu bầu nói, "Hương Hương... Hương Hương chúng ta đi đâu, làm sao lại không tìm được chứ... Đã đến Tết rồi, tại sao còn không chịu về nhà?"
Chàng trai trẻ tuổi dụ dỗ bà, "Chúng ta về nhà trước được không? Hương Hương không chừng đang ở nhà."
Thư Niệm nhận ra bà.
Là mẹ của Trần Hương.
Lúc cô học cấp hai, lớp kế bên đột nhiên có tin đồn có người mất tích, một tuần sau bị người ta phát hiện thi thể của Trần Hương.
Ông nội Thư nhìn về phía Thư Niệm, theo bản năng kéo cô, "Chúng ta trở về đi thôi."
Một lát sau, mẹ Trần giương mắt, thấy được Thư Niệm. Bà dừng khóc, giống như là nhận ra điều gì đó, con mắt trợn to, chậm rãi đi tới, đứng yên trước mặt Thư Niệm.
Thư Niệm theo bản năng ngừng thở, lùi về sau một bước.
Chàng trai trẻ tuổi liền vội vàng kéo bà lại, "Mẹ."
Mẹ Trần lại không có động tĩnh gì, lặng lẳng nhìn cô, sau đó lại khóc, "Đứa bé ngoan... đứa bé ngoan"
Quả đấm Thư Niệm siết chặc vừa buông ra, nhỏ giọng an ủi, "Dì, nén bi thương."
Tuổi tác của mẹ Trần cùng Đặng Thanh Ngọc gần nhau, tóc cũng đã trở nên trắng, mặt đầy nép nhăn, là tình trạng tinh thần già yếu. Bởi vì con gái của mình, ở tuổi tác này lại bi thương đau khổ, bà không vui vẻ nổi.
Bất luận phát sinh ra cái gì, bà cũng không thể nào vui vẻ.
Mỗi ngày mỗi đêm sống giống như sống trong địa ngục.
Thà để mình chết thay cho con gái của mình, cũng không muốn biến thành bộ dạng thế này mà sống ở cõi đời này.
Thư Niệm có chút khẩn trương, lòng bàn tay bắt đầu có mồ hôi. Cô đem mồ hôi cọ lên trên quần, đưa tay cầm tay mẹ Trần, nhẹ nhàng nói, "Người xấu đã bị bắt lại. Trần Hương trên trời có linh thiêng, sẽ được an nghỉ."
............
Đại khái là bởi vì thấy bộ dáng của mẹ Trần, tâm tình ông bà nội trở nên nặng nề.
Ba người vào nhà, bà nội Thư Niệm nói, "Thật ra thì bình thường khá tốt, nhưng đến khi khúc mắc cái gì đó một cái, liền sẽ bắt đầu khóc, bới đất lên để tìm bé gái Trần Hương đó."
Thư Niệm buồn buồn vâng một tiếng.
Bà nội thấy cô trong bộ dáng này, không nhắc lại nữa, thở dài một tiếng, "Đảo mắt ba cháu đã đi năm năm rồi, thật đúng là nhanh... Tại sao liền chôn ở chỗ đó chứ, để cho bà với ông nội muốn đi thăm cũng tốn sức."
Thư Niệm cong môi nói: "Sau này cháu sẽ lái xe đưa hai người đi, chúng ta cùng đi."
"Thư Niệm lại đây." Ông nội hướng cô ngoắc.
Thư Niệm đi tới, ngồi chồm hổm ở trước mặt ông, giống như một chú cún nhỏ, "Ông nội."
Ông nội xoa đầu cô một cái, vẻ mặt hoảng hốt, nhìn cô chằm chằm có ánh mắt giống Thư Cao Lận kia, bất tri bất giác mà vành mắt đỏ lên, nước mắt rơi đầy mặt, nói đi nói lại mấy chữ.
"Thật sự rất tốt."
...............
Hai ông bà không thể thức khuya, đên chín giờ liền đúng giờ trở về phòng ngủ.
Thư Niệm lấy vali ra, đến phòng tắm tắm, sau đó liền trở về phòng. Cô ngủ ở trong phòng Thư Cao Lận trước kia ở, cách thức trang trí phòng giống y đúc trước kia, không hề thay đổi.
Chỉ có cửa sổ thêm một lớp cửa bảo vệ, cửa phòng cũng đặt thêm hai chiếc khóa.
Lúc nhìn thấy hai chiếc khóa, nét mặt Thư Niệm sững sờ. Rồi cũng đại khái đoán được Đặng Thanh Ngọc nói gì với họ. Cô mím môi, không hiểu sao mũi có chút cay.
Cô bật đèn, leo lên giường và rúc trong chăn.
Mấy ngày gần đây đều là ngày lễ.
Ngày hôm qua thì là sinh nhật của Thư Niệm, hôm nay lại là lễ tình nhân, ngày mai sẽ là ngày giao thừa. Thư Niệm nhìn một vòng bạn bè trên weibo, bị nhét một miệng đầy thức ăn cho chó, lát sau, rất nhanh liền ra ngoài.
Thư Niệm cũng không biết nên làm gì cho tốt, chán đến chết nằm trên giường, luyện một chút thanh âm.
Rất nhanh cô liền cảm thấy buồn ngủ, mí mắt dần dần sụp xuống, như bị một vật gì kéo xuống vậy. Cô trở mình, đang muốn rúc toàn bộ mình vào trong chăn ngủ.
Sau một lúc, điện thoại di dộng đột nhiên vang lên.
Mí mắt của Thư Niệm liền không mở ra nổi, mơ mơ màng màng nhận điện thoại: "Alo?"
Bên tai truyền đến thanh âm của Tạ Như Hạc: "Thư Niệm."
Lúc này mới hơn mười giờ, với thời gian bình thường làm việc và nghỉ ngơi của hai người bọn họ mà nói là quá sớm.
Thư Niệm cố hết sức mở to mắt, không biết anh gọi cho mình có việc gì, chỉ mong anh nói xong cho nhanh, để mình có thể vùi đầu vào tiếp tục ngủ:" Làm sao vậy?"
Anh trầm mặc vài giây, nhẹ giọng hỏi:"Em có định đón giao thừa không?"
Thư Niệm lặp lại một lần: "Đón giao thừa?"
"Ừ."
Thư Niệm thấy có chút kì quái, nhưng nghĩ một lúc lâu cũng không tìm được điểm nào kì quái, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy, cưỡng chế cơn buồn ngủ của mình, chăm chú gật đầu: "Có chứ!"
hai người nói chuyện một hồi, Thư niệm dần tỉnh táo lại.
Cô nhớ đến việc làm cả ngày nay, chần chờ nói một câu: "Hôm nay đên giao thừa sao?"
"..." Tạ Như Hạc không hé răng.
"Hôm nay hình như tôi chưa có ăn cơm tất niên." Thư Niệm gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói:" Tôi có cần bù lại bữa cơm tất niên không?"
Đầu kia vẫn trầm mặc như cũ.
Thư Niệm suy nghĩ một hồi, buồn bực nói:" Sinh nhật tôi không phải là ngày hôm qua qua sao?"
Không đợi Thư Niệm nói xong, Tạ Như Hạc đột nhiên cắt đứt lời cô, giọng nói có phần quẫn bách, tựa như bị người ta phát hiện nói dối: "Là tôi nhớ nhầm."
Thư Niệm không phản ứng kịp: "Ừ."
"Ngày hôm nay không phải ngày giao thừa."
"Vậy là ngày gì?"
Tạ Như Hạc dừng lại, thấp giọng trả lời: "Lễ Tình nhân."
Vee: Cách mà các nàng hoặc người xung quanh bắt chuyện với crush?
[20:32 18.1.2019]