Chương 14 – Nỗ lực
Cảm xúc suy sụp đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Tôn Duệ vừa nói xong, Giang Hưng cũng gần như khôi phục tinh thần.
"Cảm ơn các ngài." Nói đến đây, anh ngừng một chút rồi nhìn về phía Tôn Duệ, chân thành hỏi: "Đạo diễn Tôn có thể vui lòng nói cho tôi biết diễn xuất của tôi có gì không ổn chăng?"
Diễn viên sau khi bị đạo diễn đánh rớt còn có thể hỏi như vậy thật ra cũng không nhiều. Tôn Duệ nghe xong, trong lòng cảm thấy vui vẻ, ông nói: "Vai diễn đầu tiên của cậu là nhân vật phản diện Ngô Phi trong 'Thục quốc truyền kỳ' phải không?"
"Dạ." Đây đều là những tư liệu sơ lược công ty gửi qua, Giang Hưng nhanh chóng trả lời.
"Sau đó cậu diễn một nhân vật phản diện khác là Thư Bách Xuyên trong bộ phim chưa phát sóng – 'Vô Tự Kinh', đúng chứ?" Tôn Duệ lại hỏi.
"Đúng vậy."
"Tôi và đạo diễn Trương khá thân thiết, ông ấy có nói qua với tôi về cậu, vai diễn trong 'Vô Tự Kinh' tôi cũng đã xem qua. Nhìn chung thì, cậu có tiến bộ rất lớn, kỹ thuật diễn cũng xem như lão luyện." Nói đến đây, Tôn Duệ hơi trầm ngâm, "Nhưng vấn đề là..."
Hai người chỉ mới trao đổi vài lời ít ỏi, nhưng nghe đến đây, tâm tình Giang Hưng đã hoàn toàn bình ổn lại.
Địa vị của anh lúc này chỉ là một diễn viên nho nhỏ, cho đến giờ lần duy nhất anh ra mắt trước công chúng chỉ có vai sát thủ trong phim 'Thục quốc truyền kỳ' mà thôi. Nếu lấy tiêu chuẩn của bản thân lúc này, vai diễn kia quả thật cứng nhắc không khác gì khúc gỗ. Tôn Duệ biết anh từng diễn qua cũng không có gì lạ, nhưng điều khiến anh bất ngờ là ông thật sự đã bỏ thời gian xem phim anh diễn, dù là bởi có đạo diễn Trương Chí An giới thiệu đi nữa thì điều này cũng làm cho người ta cực kỳ kinh ngạc.
—— Vị đạo diễn thiên tài Tôn Duệ này, nhờ phong cách quay phim đậm chất cách tân và cách nhìn người mới mẻ mà nổi tiếng khắp giới đạo diễn suốt thời gian qua, những cố gắng âm thầm của ông, tuyệt đối không hề thua kém bất cứ người nào.
Hiểu được điều này, Giang Hưng lẽ ra cảm thấy càng không cam lòng mới phải, nhưng ngược lại, lòng anh lúc này bình tĩnh hơn bao giờ hết, thậm chí còn có phần thoải mái, như thể tảng đá đang đè nặng trong tâm trí bỗng dưng biến mất, thứ đang ràng buộc anh đã không còn, trong đáy mắt dường như có ý cười, anh nhìn thẳng lên Tôn Duệ, chờ đợi ông giải đáp.
"—— nhưng không đủ đặc sắc." Tôn Duệ dùng ngón tay gõ gõ bàn, nói, "Cậu muốn làm nổi rõ sự khác biệt giữa sinh hoạt cá nhân tùy hứng với tinh thần làm việc nghiêm túc, tận tâm của nhân vật, qua đó xây dựng một hình tượng đa chiều, ý tưởng này rất tốt. Nhưng phong cách của cậu không thật sự phù hợp với tạo hình nhân vật kiểu này. Đương nhiên vấn đề này có thể giải quyết thông qua hóa trang và trang phục, nhưng tôi vẫn giữ câu nói trên, không đủ đặc sắc. Tôi không chỉ yêu cầu một diễn viên có thực lực không thôi, mà còn phải là một diễn viên chính khiến người ta xem một lần là nhớ mãi."
Ông nói đến đây, bỗng nhiên đổi đề tài: "Như vậy đi, cảnh đầu tiên, nếu là cậu trong đời thật, cậu sẽ phản ứng như thế nào?"
Đây là một khảo nghiệm ngẫu hứng.
Nếu như chính mình gặp phải tình huống như vậy, mình sẽ làm như thế nào?
Giang Hưng hơi trầm ngâm, nhưng vẫn đi tới ghế, ngồi xuống.
Lưng anh thả lỏng, tựa vào ghế, anh nâng tay, lòng bàn tay hơi hướng về phía trước, tay phải nâng cao hơn tay trái, như đang nắm bắt một vật gì đó, rồi sau đó xoay bàn tay lại.
Đồng thời, Giang Hưng cũng không ngừng suy tư, hơn nữa nhanh chóng tìm được một cái bẫy trong lời nói của Tôn Duệ.
Tôn Duệ nói, đại ý: "Nếu theo cá tính của cậu, cậu sẽ làm thế nào?", nếu chỉ nghe thoáng qua, giống như đang hỏi nếu Giang Hưng tự mình gặp phải thì sẽ hành xử như thế nào.
Nhưng ý đồ thực sự của Tôn Duệ không phải như vậy, hay nói cách khác, không chỉ là như vậy.
Đầu tiên, cho dù Tôn Duệ có 'ngẫu hứng khảo nghiệm' thế nào đi nữa, vẫn phải nằm trong phạm vi hai chữ 'khảo nghiệm' này, nói cách khác, phần 'khảo nghiệm' này, vẫn phải phục vụ cho công tác tuyển vai, cho bộ phim. Đó cũng là lý do mọi người ngồi lại tại đây.
Giả sử trong thực tế, Giang Hưng gặp phải chuyện này, anh cũng sẽ không gây ra hành động nào khiến người vây xem tỏa sáng cả hai mắt, anh có thể giải quyết sự việc một cánh dễ dàng, tự nhiên —— bởi vì đối với anh, những tình huống này không xa lạ, đều là những chuyện bình thường có thể vô tình phát sinh tại bất cứ lúc nào, bất cứ đâu.
Nhưng hiện tại nghề nghiệp của anh là diễn viên, người xem TV đâu có bao giờ thích xem một tình huống quá bình thường, chẳng sóng gió cũng cũng chẳng cao trào.
Anh phải đem cá tính của chính mình, kết hợp với các yếu tố 'tươi mới', 'thú vị' mà Tôn Duệ yêu cầu, đây mới là diễn xuất mà Tôn Duệ muốn.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Giang Hưng bắt đầu diễn.
Anh ngồi trong quán cà phê. Không gian quán rất đẹp, người không nhiều lắm, giữa mỗi bàn đều có một màn ngăn cách, làm cho người ta có cảm giác riêng tư, tiếng đàn dương cầm du dương phát ra từ mấy chiếc loa gắn trên tường, người người lắng nghe trong yên lặng.
Dư Trì gọi một ly nước chanh, người phục vụ đưa tới. Ly nước trong suốt mơ hồ phản chiếu ánh sáng lên gương mặt anh.
Người xem mắt lần này hình như đến muộn, anh nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, tiện tay đặt quyển sách trên tay xuống, cầm di động đặt trên ngón tay, lấy ngón trỏ làm tâm, xoay xoay, xoay xoay.
Mãi cho đến khi có tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên bên tai.
Người đến.
Dư Trì từ chỗ ngồi đứng lên, lễ phép mỉm cười, cùng người kia bắt tay, trò chuyện.
Hai người lần lượt ngồi xuống, Dư Trì gọi người phục vụ, đưa thực đơn cho đối phương, nhưng đối phương từ chối ngay lập tức. Cũng như Dư Trì, trước mặt người kia cũng chỉ có ly nước chanh nhạt nhẽo.
Đề tài đầu tiên người đó mở lời chính là nghề nghiệp của Dư Trì.
Dư Trì vốn hay phân tâm, lần đầu tiên thật sự tập trung vào những lời người kia nói, trên mặt anh toát ra vẻ suy tư, phức tạp.
Từ nhỏ anh đã mong ước trở thành bác sĩ, rồi trở thành sinh viên ngành y, sau khi tốt nghiệp thì theo phân công của nhà trường, mong muốn thể hiện khả năng của bản thân, nhưng môi trường bệnh viện hoàn toàn khác xa với những gì anh tưởng tượng ——
Người kia càng nói càng quá đáng.
Đôi mày Dư Trì càng lúc càng nhíu lại, đôi tay xiết chặt lấy chiếc ly, rồi thả lỏng, rồi lại xiết chặt... Sau đó, anh nghe thấy một câu nói vượt quá giới hạn, trên mặt lập tức xuất hiện cảm xúc bị xúc phạm. Anh đứng bật dậy, ánh mắt sắc bén, nghiêm khắc nhìn về phía người đối diện, gay gắt nói ——
"Cô thực sự biết làm bác sĩ là như thế nào sao?"
"Nếu tôi cho cô thấy làm bác sĩ là như thế nào, cô có chịu nhìn đến những người bác sĩ bị cô xúc phạm mà giải thích?"
Trong tai mọi người ngồi đây dường như nghe nói một câu này, có người còn buột miệng nói: "Khi diễn không cho phép nói chuyện và dùng đạo cụ..."
Lời của ông ta bị cắt đứt bởi tràng pháo tay thanh thúy.
Tôn Duệ đứng lên trước tiên, ông giơ hai tay ra, vỗ tay hai cái thật lớn: "Phần biểu diễn cuối cùng này rất tốt! Rất chuẩn xác! Diễn xuất này có thể đánh thẳng vào lòng người xem —— Cậu không cần nói một câu nào, người xem đã hiểu được điều cậu muốn nói!" Ông ngừng lời một chút, lại hỏi, "Nói tôi nghe xem, khi cậu diễn cảnh này có cảm tưởng như thế nào?"
Giang Hưng thở sâu một hồi mới thoát khỏi không khí vai diễn do chính anh dựng nên, đoạn nói: "Cảm tưởng... Khi nhân vật nữ khinh thường nghề nghiệp của nhân vật nam, nam chính vốn rất tự hào về nghề nghiệp của mình, vừa khéo lúc ấy anh ta gặp phải những tình huống trong công tác không như tưởng tượng. Nhân vật nam phản ứng kịch liệt như vậy, không những vì điều mình trân trọng bị kẻ khác chà đạp, mà còn muốn củng cố niềm tin của bản thân. Nên tôi cho rằng, nếu có lời thoại trong cảnh này, hẳn là lời nhân vật nam yêu cầu cô gái kia giải thích những