Chương 3
Hệ thống Trợ giúp thực hiện mơ ước.
Tác giả: Sở Hàn Y Thanh
Lúc Giang Hưng từ thuyền nhỏ bước xuống, anh cảm thấy cả người đều vô cùng uể oải, mệt mỏi.
Giang Hưng nhìn xung quanh, trợ lý thì không thấy đâu, ngược lại có mấy diễn viên quần chúng lon ton chạy sáp lại.
Giang Hưng một mặt vẫn lễ phép tươi cười, nhưng không đáp lời, chỉ bước nhanh đến chỗ một chiếc ghế dựa còn trống ven bờ hồ trong công viên.
Anh bước đi thoăn thoắt, nhưng những tiếng thì thầm nho nhỏ sau lưng còn nhanh hơn, hầu như khi anh vừa rời khỏi đám người kia, vài giọng nói cũng theo đó truyền vào tai: "Nhìn cũng chưa bằng ai, đã bày đặt coi thường kẻ khác..."
Giang Hưng không chớp mắt, đến chỗ băng ghế rồi ngồi xuống, bởi cơ thể tìm được chỗ chống đỡ, những tế bào khắp toàn thân đang kêu gào mỏi mệt cuối cùng cũng dịu xuống.
Anh xoa xoa đầu, cảm thấy choáng váng, không khỏi thở ra một hơi, mới cảm nhận được toàn thân lạnh lẽo lại dinh dính khó chịu, Giang Hưng sờ sờ gáy, bàn tay anh mới chạm vào liền đẫm mồ hôi.
Chưa nói đến vấn đề sinh lý bất thường như vậy, qua nhiều năm đóng phim, Giang Hưng sớm đã quen với công việc này, đau ốm mệt mỏi linh tinh vốn không phải chuyện gì lớn.
... Trừ những lúc như bây giờ, khi có một giọng nói trong óc cứ không ngừng lặp đi lặp lại...
[Nhiệm vụ đào tạo khép kín đã hoàn thành.]
[Bắt đầu chấm điểm.]
[Xếp loại: B, đánh giá: Đủ tư cách, phần thưởng: ——(che dấu)]
[Chúc mừng kí chủ: Giáo dục khép kín của Hệ thống Trợ giúp thực hiện mơ ước đã hoàn thành, quyền hạn của hệ thống đã mở khóa. Chức năng trao đổi vật phẩm cấp 1 của hệ thống đã mở khóa, kí chủ đạt được dược phẩm khôi phục tinh thần sơ cấp ×1...]
[Mi là ai?] Giang Hưng ở trong đầu thầm hỏi.
[Hệ thống 0021 ra mắt kí chủ.] Tiếng nói lạnh như băng vang lên.
[Mi là cái gì?] Giang Hưng đổi câu hỏi.
[Tôi là 'Hệ thống Trợ giúp thực hiện mơ ước' – Tinh Linh số 0021] 0021 nói.
[Hệ thống này có thể giúp tôi cái gì?] Giang Hưng nhấn vào trọng điểm.
Tiếng nói trong đầu ngừng một lát, sau đó Giang Hưng phát hiện trước mắt mình xuất hiện một hàng chữ mờ ảo, trong suốt:
[Nhiệm vụ chủ tuyến của Hệ thống: Trở thành Siêu sao Thiên Vương vang danh quốc tế.
Thuyết minh nhiệm vụ: Vô số tiếng vỗ tay dưới ánh đèn huỳnh quang, ngàn vạn hoa tươi cùng lời ca ngợi, người đứng trên thảm đỏ, thế giới kính phục người. Trong lĩnh vực này, người khai sáng lịch sử, người viết nên lịch sử, dù là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, thế gian đều cúi đầu trước người!
Điều kiện cụ thể để đạt thành nhiệm vụ: Đạt được giải thưởng quốc tế cao quý nhất ít nhất một lần, duy trì danh tiếng đứng ở cấp S ít nhất ba năm, tham gia diễn xuất nhân vật chính của ít nhất ba bộ phim được đánh giá cấp S.
Phần thưởng nhiệm vụ: Khả năng tiến nhập trạng thái nhân vật mọi nơi mọi lúc.]
"Tiến nhập trạng thái?" Giang Hưng thì thào nói, "Giống như vừa rồi cảm nhận được tư tưởng nhân vật, trải nghiệm hành vi của họ?"
[Không sai.] 0021 nói.
Giang Hưng nhanh chóng nhớ lại một chút về đối thoại vừa rồi của hai người, bắt đến trọng điểm: "Mức độ tinh thần của tôi có phải là nhân tố quan trọng duy trì thời gian kết hợp?"
[Không sai.] – 0021.
"Tôi hiện tại có thể tiến vào cảnh mô phỏng nhiều nhất ba phút, điều này tiêu hao của tôi lượng tinh thần bao nhiêu?" Giang Hưng hỏi.
[Điều này còn tùy thuộc vào kí chủ.] – 0021.
"... Có thể nói cụ thể một chút không?" Giang Hưng thử hỏi.
Tinh Linh Hệ thống im lặng một chút, ngay sau đó Giang Hưng chỉ nghe thấy trong đầu mình vang lên một tiếng "BIU—— Crack!", đồng thời trước mắt cũng hiện ra một làn sương khói mờ ảo, sương vừa tán đi, một hình thù nho nhỏ mặc chiếc áo sơmi rộng thùng thình, trông rất thoải mái, đang cúi đầu, nằm sấp trước mặt Giang Hưng.
Giang Hưng: "..." Sao tự nhiên có linh cảm không hay...
Đứa nhóc (?) đứng lên, gương mặt nó lộ ra – chính là phiên bản Giang Hưng thu nhỏ, rất dễ thương. Nó nhìn trái nhìn phải, đột nhiên lấy tay rút từ trong không trung ra một sợi dây màu đỏ, đặt trên đầu.
Giang Hưng: Đây là cái gì?
Tiếp theo, nó lại kéo kéo từ trong hư không ra một sợi dây màu lam, ngắn hơn sợi trước chừng hai phần ba, cũng lại đặt trên đầu.
Làm xong xuôi, đứa nhỏ (?) thở phào một tiếng, như thể vừa hoàn thành nhiệm vụ, sau đó lấy tay chỉnh sửa vị trí dài ngắn của hai sợi dây màu đỏ và lam trên đầu, động tác cực kì tự nhiên, tùy ý.
...
Đây không phải là sợ tơ sinh mệnh và tinh thần của nhân vật trong game sao??
Giang Hưng rốt cuộc có phản ứng, cảm giác = 口 =, đến nỗi không nhận ra có người vừa đi tới bên cạnh, cho đến khi người kia cất giọng: "Giang ca, cơm trưa đây!"
Giang Hưng lúc này mới lấy lại tinh thần, thuận tiện nhìn qua, phát hiện không biết đứng bên cạnh mình từ bao giờ là một thiếu niên mặc áo thun và quần thể thao, gương mặt trông rất quen.
Cậu thanh niên này đại khái khoảng mười tám, mười chín tuổi, lớn lên rất đẹp trai —— tuy vậy trong giới giải trí đi đâu mà chẳng gặp được tuấn nam mĩ nữ —— khi cười rộ lên lộ ra tám chiếc răng trắng đều tiêu chuẩn, nhìn qua có phần lơ đãng tùy tính, không hề giống người bình thường vốn cứng nhắc, câu nệ như bản gỗ.
Giang Hưng nhìn lướt qua hộp cơm còn chưa mở trong tay cậu thanh niên kia, lúc này đang để trước mặt mình, cười cười, nói: "Cám ơn."
"Không có gì, em vừa rồi ở trên kia phát cơm, phát một hồi mới thấy Giang ca đang ngồi khá xa, chắc là không nghe thấy nên mới lại đây —— dù sao cũng đi thêm có vài bước thôi." Chàng trai cười nói, ngữ khí của cậu, giống như chủ nhân nó, đều khiến người ta cảm nhận được sự hoạt bát, nhanh nhẹn.
Nói tới đây, cậu lại khen: "Giang ca, anh vừa rồi diễn hay lắm!"
Giang Hưng xé mở vỏ hộp cơm, có lệ đáp lại "Ừ" một tiếng, trong óc anh vẫn còn ong ong âm thanh của hệ thống, thấy rõ trước mắt bản chibi của chính mình chạy tới chạy lui... Anh nghe đối phương nói: "Em cảm giác Giang ca diễn đoạn xoay người đi là tốt nhất! Nhất là cái cười cuối cùng trước khi xoay đi ở phần cuối..."
Tay Giang Hưng đang xé giấy bao lập tức dừng, ánh mắt anh lần đầu tiên đứng lại, nghiêm túc hướng về phía người thanh niên: "Cậu nói cái gì?"
Cậu trai hơi hơi ngượng ngùng: "Em nói lung tung, Giang ca đừng để ý."
"Không, tôi rất muốn nghe, cậu cứ nói." Giang Hưng đáp.
Có những lời này của Giang Hưng, cậu thanh niên lập tức không thèm cố kỵ nữa, khuôn miệng luyên thuyên, hưng trí bừng bừng mà bày tỏ: "Trong phân cảnh vừa rồi Giang