Chương 33 – Tự nhận thức.
Chất lỏng màu xanh, thỉnh thoảng nổi lên bọt khí bàng bạc bị chủ nhân của nó uống xuống.
Tế bào vị giác lập tức gửi cảm giác về khu thần kinh trung ương.
Đó là một loại hương vị tinh dầu —— thoang thoảng mùi của cỏ xanh và gió nhẹ, khi uống xong thì cảm thấy vô cùng tỉnh táo, nhưng mùi vị của nó thì không thể gọi là 'ngon lành' cho được.
Giang Hưng nhịn không được mà đưa tay vuốt vuốt cổ họng.
Cảm giác lạnh lẽo từ yết hầu đi xuống lồng ngực rồi lan đến dạ dày, Giang Hưng cũng không cảm thấy có gì khác thường, giống như trong mùa đông lại bị điều hòa thổi một cái, có chút lạnh thấu xương mà thôi.
[Hiệu lực ước tính của thuốc khoảng từ ba đến năm phút.] 0021 bên cạnh rất 'săn sóc' bỏ thêm một câu.
Giang Hưng bật cười: [Thật biết cách 'săn sóc'. Sao những lúc quan trọng hơn thế này, lại không thấy cậu 'săn sóc' hơn một chút nhỉ?]
0021 bình tĩnh đáp: [Bởi vì rất 'săn sóc' nên tôi mới không nói đấy.]
Giang Hưng vừa cười, sau đó lại bùi ngùi nói: [Ừ, tôi biết, tôi rất cảm ơn cậu. Có đôi khi tôi nghĩ, tôi đi được đến bước này có lẽ là nhờ vào tính cách này của cậu đi.]
0021 không nói gì.
Nó... Bởi vì cái loại cảm tình phức tạp đến không nói nên lời này mà cuộn người lại.
Ngay sau đó, Giang Hưng chợt cảm giác xung quanh anh đột nhiên yên tĩnh.
Không, cũng không đến mức đơn điệu như thế.
Cảnh vật và tiếng động xung quanh không thay đổi là bao, tiếng gió vẫn vi vút thổi qua khung cửa sổ, tiếng chó mèo kêu cũng vang lên từ một góc hẻo lánh đâu đó dưới chân cầu thang, cả tiếng hàng xóm bật nhạc, tiếng người trò chuyện, những âm thanh xung quanh vẫn như cũ, truyền vào tai anh.
Sự khác biệt chỉ xảy ra trong đầu óc anh, như thể có gì đó đang kích thích thùy não.
Anh cảm thấy —— nói một cách chính xác là —— linh hồn bị tách ra ngoài.
Cả thế giới xung quanh biến thành một cuộn phim, và anh là khán giả duy nhất đang ngồi trong rạp.
Anh ngồi bên ngoài màn hình, từ một vị trí vừa độc lập lại vừa hòa hợp mà dung nhập vào bộ phim đó.
Cảm xúc bình tĩnh đến lạnh lùng này khống chế toàn bộ lý trí của Giang Hưng.
Đây hẳn là một trải nghiệm độc đáo nhất, có điều trong giây phút này Giang Hưng lại chẳng hơi đâu mà quan tâm đến nó, anh không mảy may chú ý, mà chỉ tập trung toàn bộ tinh thần và tư duy của mình để tiến hành tự phân tích.
Kỹ thuật diễn của ta đã tốt chưa, hay vẫn còn tệ lắm?
Ta có thể diễn tốt những nhân vật như thế nào, có thể diễn tạm được những nhân vật như thế nào, và loại nhân vật nào thì hoàn toàn không diễn được?
Hiện tại ta đang ở giai đoạn nào?
Ta đang đứng ở vị trí nào trong nước? Thế còn quốc tế thì sao?
Đâu là khuyết điểm hiện tại?
Làm thế nào để khắc phục điểm yếu đó?
Giang Hưng yên lặng ngẫm nghĩ.
Anh phát hiện ra có một số việc đã từng xảy ra, nhưng bản thân lại không có ấn tượng sâu sắc, những sự kiện như vậy vốn bị vùi sâu vào ký ức lúc này lại đồng loạt hiện lên.
Anh đã xem rất nhiều phim ảnh, quan sát rất nhiều diễn viên, anh nhìn thấy danh tiếng của những bộ phim đó, hay những minh tinh đó dần dần lan truyền từ trong nước đến quốc tế, rồi đạt được sự công nhận của công chúng, cũng như giới phê bình điện ảnh.
Một khung thống kê chi tiết bắt đầu được hình thành trong đầu.
Tên, tuổi, ngoại hình, kỹ thuật diễn, những nét đặc sắc riêng, những đánh giá của giới phê bình...
Những thông tin chằng chịt ấy dần dần lấp kín khung giả thuyết.
Sau đó, anh bắt đầu làm một phép so sánh giữa những diễn viên ấy và chính mình.
Giang Hưng bỗng nhận ra, đối với riêng anh, tác dụng thứ yếu của lọ thuốc chữa trị tinh thần nọ còn có ý nghĩ hơn cả tác dụng chủ yếu của nó nhiều lắm.
... Những đánh giá trong trạng thái [bình tĩnh tuyệt đối] này, hoàn toàn không phải là những nhận định cảm tính, mà là những kết luận thiết thực, có cơ sở vững chắc, được tổng hợp từ rất nhiều số liệu khác nhau và mang tính chính xác cao.
Anh nhập tư liệu của mình vào bảng thống kê vừa mới thành lập.
Anh nhìn vào thứ hạng hiện tại của mình một lúc, rồi bắt đầu trả lời từng vấn đề một.
Kỹ thuật diễn của ta đã tốt hay chưa?
—— Diễn xuất có thể xem là tương đối tốt, ít nhất là so với lớp diễn viên trẻ trong nước hiện nay; thậm chí khi so sánh với các lớp diễn viên từ mười năm trước đổ lại, thì kỹ thuật diễn không những không hề yếu kém, mà còn cực kỳ nổi trội.
Ta có thể diễn tốt những vai như thế nào? Có thể diễn ở mức tạm chấp nhận những vai như thế nào? Không thể diễn những nhân vật nào?
—— Có thể đảm nhiệm hầu hết mọi vị trí trong các phim truyền hình trong nước, một số vai phụ quan trong trọng và số ít vai chính trong phim điện ảnh, nhưng vẫn chưa thể tiếp nhận các vai diễn trong kịch bản nước ngoài.
Ta đang ở giai đoạn nào?
—— Xét về danh tiếng hiện tại, hiện đang là ngôi sao đang lên, trong vòng một tháng thì có vài ngày nằm trong top mười từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất; còn xét về kỹ thuật diễn, có thực lực tương đưng với minh tinh hạng hai lão làng, hoặc kém không bao nhiêu, nhưng điều này cũng có thể được bù đắp bằng khả năng giữ vững trạng thái biểu diễn không dao động.
Vị trí trong làng giải trí quốc nội như thế nào? Còn nước ngoài thì sao?
—— Minh tinh mới nổi; không có tiếng tăm gì.
Khuyết điểm hiện tại là gì?
—— Đúng như lời Lục Vân Khai đã nói, diễn xuất còn thụ động, chưa thể thu hút người xem từ ánh nhìn đầu tiên, làm cho họ 'cảm thấy khác biệt' hoặc 'nảy sinh hứng thú'.
Làm thế nào để vượt qua khuyết điểm?
——...
Giang Hưng vừa mới thất thần, sau đó phát hiện ra trạng thái 'bình tĩnh tuyệt đối' trên người mình đã biến mất.
Anh không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối, chỉ cần thêm vài giây nữa thôi —— biết đâu vấn đề của anh đã được giải quyết triệt để?
Ý nghĩ mang hơi hướm cổ tích này làm cho anh bật cười.
Trạng thái [bình tĩnh tuyệt đối] cũng đâu phải thứ quả thần tiên giúp nâng cao khả năng diễn xuất, nó chỉ có thể giúp anh hiểu rõ bản thân hơn mà thôi, trông chờ vào nó có thể thay mình giải quyết vấn đề... chẳng khác nào đòi cứu thế giới bằng niềm tin cả.
Dù sao thì, đó cũng không phải là điều quan trọng.
Điều quan trọng ở đây là kết luận có được từ những phân tích trong trạng thái 'bình tĩnh tuyệt đối' vừa rồi...
"Ngôi sao đang lên của làng giải trí," Giang Hưng thì thào, "Không phải dùng tiền để mua danh, không cần cài người để nâng đỡ, mà là danh tiếng thật sự... Cậu có biết trong cái giới này, có bao nhiêu người cả đời mới có được một tháng như vậy?"
Những lời này là hỏi 0021.
Hệ thống không đặc biệt chú tâm đến vấn đề này, nhưng nếu cần tính toán thì cũng chỉ mất một giây đồng hồ mà thôi.
Nhưng 0021 lại lựa chọn hỏi Giang Hưng: [Là bao nhiêu?]
[Lúc rảnh rỗi, tôi đã thử tính toán qua.] Giang Hưng trong lòng đáp lại, [86.13%, đây là số liệu tương đối. Chỉ có 13.87% diễn viên có thể lên đến mức này. Nhưng cho dù đã vươn lên đến đây rồi, rất nhiều người trong số họ cũng giống như sao chổi trên trời, chỉ xẹt qua trong giây lát rồi biến mất không còn dấu vết.]
"Hóa ra..." Giang Hưng tiếp tục nói, nhưng lúc này không phải với bất kỳ đối tượng nào khác, mà là cho chính mình, "Tôi đã đạt được điều mà trước đây chỉ khi trong mơ tôi mới dám nghĩ tới...?"
Là một ông già đã sống hơn nửa đời, và còn có thể coi như một lão đạo diễn thành công, Vương An luôn tự cho rằng ông vẫn có chút ánh mắt nhìn người.
Sau khi xem qua những bộ phim truyền hình mà Giang Hưng đã diễn, lại thêm việc gần đây thường xuyên tiếp xúc với cậu diễn viên trẻ, ông đã xác định rằng cậu ta là một người rất có triển vọng.
Mặc dù sau này gặp phải bình cảnh thì không có tiến bộ, ông cũng chỉ thoáng thất vọng một chút, chứ không hề hoài nghi phán đoán của mình.
Cho nên khi Giang Hưng xin nghỉ phép một ngày, nhưng suốt ba ngày lại không xuất hiện,