Chương 40 – Lựa chọn kịch bản.
Vương An đặt điện thoại xuống, khe khẽ thở dài một hơi.
Vừa rồi, bạn tốt của ông cố ý gọi điện thoại tới tâm sự việc nhà. Khi Vương An nghe giọng điệu đối phương nói chuyện lại có phần khách sáo và áy náy, ông lập tức đoán được điều người kia đang định nói.
Quả nhiên, trước khi cúp điện thoại hai phút, người còn lại thông báo cho ông rằng diễn viên chính của bộ phim điện ảnh tạm gọi là 'Minh Nguyệt' nọ đã gần như định rồi.
Vương An hỏi thêm một câu người được chọn là ai.
Đối phương nói: "Lão Vương, tuy rằng ông thường xuyên quan tâm đến lớp trẻ bây giờ, nhưng rất hiếm khi quan tâm đến mức này."
Vương An nói: "Cậu nhóc đó rất hợp ý tôi, mấy chuyện trên mạng ông không đến mức nhìn không ra chứ?"
Đối phương lại nói: "Trong giới giải trí, những chuyện như vậy còn thiếu sao? Giả sử ban đầu không rõ, thì lúc này tôi cũng đã biết... Ờ, có điều điều kiện của người lần này không tệ, công ty sau lưng cũng rất có lực ảnh hưởng."
Trong lòng Vương An cũng có phỏng đoán: "Gấp mấy lần bên kia?"
Nếu đã nói đến đây rồi, giấu giếm cũng không có tác dụng gì, người bên kia bèn nói thẳng: "Là Vạn Bảo, người lấy được vai diễn kia là Tề Lâm, người mà hai năm nay bọn họ đang nâng đỡ. Nếu không xét đến thực lực, nói đến khía cạnh danh tiếng và công ty, Giang Hưng vẫn còn kém cậu ta một chút."
"Tôi đã biết." Việc này cũng không cần nói thêm gì nữa, cả hai hàn huyên thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Vương An vẫn ngồi lại bên cạnh điện thoại bàn, do dự không biết có nên gọi điện thông báo cho Giang Hưng một tiếng, nhưng sau đó, điện thoại bàn đột ngột vang lên, ông vội bắt máy nghe, vừa lúc là Giang Hưng gọi tới.
Giang Hưng: "Thầy Vương phải không? ... Đúng vậy, là tôi."
"A, không không, không có chuyện gì, tôi chỉ nói với thầy Vương, thứ thầy nhờ tôi làm đã xong rồi, hương vị đúng như thầy mô tả, khi nào thì tôi có thể mang qua cho thầy?"
"Buổi tối ạ? Được, buổi tối tôi sẽ đến."
"A? ... Cũng không có gì, tôi đang xem xét các kịch bản công ty đưa cho."
"Vâng, buổi tối tôi sẽ nói với thầy."
Sau khi nói xong những lời này, Giang Hưng cúp điện thoại.
Hiện tại anh đang ngồi trong văn phòng của Vương Quân Sơn, chủ yếu là bởi vì Vương Quân Sơn nhận được một số kịch bản, cố ý mang tới cho anh xem qua.
Khi Giang Hưng vừa cúp điện thoại, Vương Quân Sơn cũng pha trà xong
Ông bưng một ly đưa cho Giang Hưng.
Giang Hưng vội vàng đưa hai tay nhận lấy: "Cám ơn."
"Không có việc gì." Vương Quân Sơn tỏ vẻ rất thản nhiên, còn an ủi Giang Hưng, nói, "Chúng ta đã biết được kẻ chủ mưu lần này. Nói đúng ra, việc công ty không giúp được cậu bắt được 'Minh Nguyệt' là do vấn đề của công ty, không phải vấn đề của cậu. Nhưng dù không có 'Minh Nguyệt' thì còn có cái khác, cậu cũng đừng sốt ruột hay lo lắng quá. Tôi và người đại diện của cậu đã bàn bạc qua, bước tiếp theo vẫn cứ thử sức ở mảng điện ảnh xem sao, nếu hiệu quả tốt, thì trực tiếp tiến quân qua đó luôn!"
"Tôi đã biết, giám đốc." Giang Hưng nói.
"Ở đây còn có mấy cái kịch bản và nhân vật, cậu cứ từ từ nhìn xem, nếu vừa ý cái nào, công ty sẽ giúp cậu lấy bằng được." Vương Quân Sơn nói.
"Được." Giang Hưng cũng đơn giản đáp lại một chữ. Trước mặt Vương Quân Sơn, anh cũng không hay nhiều lời.
Thật ra nếu ai đó tiếp xúc với Giang Hưng một thời gian, đều có thể thấy được, tuy Giang Hưng là một người hòa nhã và có khiếu hài hước, nhưng thực chất lại không phải là người ưa nói chuyện.
Vương Quân Sơn đương nhiên nắm rõ tích cách ngầm của diễn viên nhà mình, hơn nữa cũng là dân làm ăn trong giới văn nghệ, nói thật ông còn rất thích tính cách này —— tuổi trẻ mà chín chắn như thế, phẩm chất này không tốt sao!
Cũng bởi bình thường Giang Hưng để lại cho ông ấn tượng rất tốt, cho nên khi sau đưa kịch bản cho Giang Hưng, Vương Quân Sơn vốn định thảo luận về hợp đồng sắp đến hạn của anh, bỗng cảm thấy hơi do dự, cuối cùng đành quyết định tạm gác chuyện này lại, ít nhất đợi đến khi Giang Hưng chọn lấy một kịch bản, công ty giúp cậu ta giành được rồi hẵng bàn lại, như vậy thì có vẻ thành ý hơn.
Nghĩ như thế, Vương Quân Sơn cũng không giữ người, nhắc nhở Giang Hưng trở về xem kịch bản, còn mình thì rời văn phòng tổng giám đốc, đi xuống chỗ Trần Lương ở tầng dưới.
Giao kịch bản cho diễn viên, thậm chí là lựa chọn kịch bản, lẽ ra là công việc của một người khác.
Nhưng hiện tại, vấn đề trước thì nhờ Vương Quân Sơn, vấn đề sau lại quăng cho Giang Hưng tự xử, nhìn kiểu gì cũng thấy dường như 'người khác' nọ dạo này có vẻ không ổn lắm.
Nhưng nói đúng ra, Trần Lương đương nhiên không phải đột nhiên khác người như vậy, mà là từ hai ngày trước đã không hề có tinh thần, bởi vậy mới đẩy tất cả các công việc của mình cho người khác, từ ông chủ đến nghệ sĩ, còn mình thì ngồi cả ngày trong văn phòng ngẩn người cho điều hòa thổi.
Lúc này Vương Quân Sơn đã đi đến bên ngoài phòng làm việc của Trần Lương, xuyên qua tấm kính thủy tinh, ông nhìn vào trong, thì thấy Trần Lương đang ngồi sau bàn công tác, ngả đầu vào hay tay, hai chân gác trên bàn, liên tục đạp về phía sau từng nhịp từng nhịp, biên độ còn rất lớn, ngay cả ông đứng nhìn còn cảm thấy không yên tâm chút nào.
Chân mày Vương Quân Sơn khẽ nhíu lại.
Bình thường ông bỏ qua cho tác phong làm việc chẳng đâu vào đâu, lấy tiền lương rồi cứ mặc kệ sự đời của Trần Lương là bởi vì cái gì? Không phải bởi vì ông cần một nhân tài dưới trướng có thể hướng dẫn đường đi nước bước cho ông trong cái chốn giải trí này hay sao?
Đã là nhân tài, cá tính dở hơi một chút cũng có thể khoan dung.
Chẳng hạn như đi làm không đúng hạn, lấy tiền lương rồi ngồi chơi xơi nước, đôi khi không có việc gì còn đến văn phòng ông hút thuốc nhả khói linh tinh,... Những chuyện đó không tính là gì, chỉ cần kẻ đó có năng lực mang đến cho ông một ngôi sao có tiềm lực đỉnh cao, mọi chuyện đều có thể xem xét.
Nhưng những sóng gió trên internet gần đây của Giang Hưng khiến Vương Quân Sơn có phần thất vọng.
Giải trí Huy Hoàng không có thực lực mạnh mẽ như Vạn Bảo, điều này không sai.
Nhưng Giang Hưng là người mà Giải trí Huy Hoàng dốc toàn lực để nâng đỡ, còn cậu Tề Lâm nào đó bên Vạn Bảo thật ra cũng