Chương 43 – Chèn ép.
Tề Lâm tái mặt nhìn các tin tức về mình đang tràn ngập khắp trên internet.
Đây là chuyện của sáu ngày sau đó, sau khi năm ngày tạm giam thi hành án trôi qua, từ trại giam bước ra, Tề Lâm được người đại diện của mình lặng lẽ đưa thẳng về nhà, sau đó cậu ta mở máy tính lên mạng xem tin tức, vốn ra việc này cũng có thể xem rõ ràng qua điện thoại di động, nhưng cả người đại diện của Tề Lâm và cậu ta đều hiểu, rằng cậu ta vẫn ôm một tia hy vọng may mắn nhỏ nhoi: Có lẽ chuyện đêm hôm đó cũng không gây náo động quá lớn chăng? Biết đâu đa phần mọi người đều không tin?... Mà những điều như vậy thì không thể chỉ xem một hai trang web trên di động là rõ ràng —— lỡ may cậu ta chọn đúng hai trang web mà người ta bôi đen cậu nhiều nhất thì sao!
Tóm lại lúc này, Tề Lâm đã về tới nhà, ngồi trên ghế salon của mình.
Cứ nhìn vẻ mặt của cậu ta, thì biết rằng sự việc đã không hề giống như cậu ta mong đợi.
Rốt cuộc, sau khi xem một lúc, Tề Lâm nhịn không nổi nữa, đứng bật dậy từ trên ghế salon, hai tay cầm máy vi tính giơ lên cao, rồi đập mạnh xuống!
Một tiếng "Phanh" thật lớn vang lên, khiến Hồ Thâm đang ra ban công gọi điện về công ty cũng giật mình, nhịn không được đành quay đầu nhìn lại, sau khi nói thêm hai ba câu với người bên kia, anh ta trở về phòng, cẩn thận tránh đi các mảnh vỡ, đoạn nói: "Mọi chuyện đã đến nước này, nổi nóng thì được tích sự gì? Tôi đã nói với cậu rồi, phải bỏ! Bỏ! Bỏ đi! Giả như dứt không được, cũng đừng có trốn ra bên ngoài mà hút chứ!?"
Nhưng nếu hút thuốc phiện mà cứ muốn bỏ là bỏ được, thì tại sao người ta mới nghe đến nó đã sợ mất mật làm gì?
Tề Lâm căn bản không thích nghe mấy lời này, mới buồn bực ngắt lời Hồ Thâm: "Hồ ca, bây giờ anh nói mấy chuyện này thì ích gì?"
Hồ Thâm thở dài một hơi: "Vậy tôi nói bây giờ cậu mất cơ hội diễn bộ phim 'Minh Nguyệt' kia rồi, cậu thấy có ích lợi gì không?"
Nếu nhìn sắc mặt Tề Lâm lúc này, phải mà có thêm một cái máy tính trên đùi cậu ta, chắc chắn cũng sẽ chung số mệnh bị đập vỡ tan tành như cái trước.
Nhưng hiện tại không có máy tính thứ hai, người đại diện cũng không thể tùy tiện mắng như trợ lý, Tề Lâm đành phải nén lửa giận: "Là ai lấy được?"
Hồ Thâm nói ra tên một diễn viên mới nào đó rất được chú ý tại Vạn Bảo, nghệ sĩ kia cũng không phải người dưới tay anh ta, Vạn Bảo là một công ty lớn, tài nguyên nhiều, cho nên tranh đấu cũng nhiều, hiện nay cơ hội của Tề Lâm bị một nghệ sĩ dưới tay người đại diện khác đoạt mất... Miếng thịt đến miệng lại bay đi còn chưa tính, còn có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, quả thật khiến người ta muốn nổi điên lên. Dù sao đi nữa, tâm trạng của anh cũng chẳng khá hơn Tề Lâm là bao, thậm chí còn cảm thấy nếu biết trước chuyện này, chẳng thà cứ để vai diễn đó cho Giang Hưng còn hơn.
Như vậy ít ra uy hiếp cũng là từ người bên ngoài, chứ không phải rơi vào tình thế cắt thịt đút cho lang như hiện tại.
Sau khi biết tên của kẻ kia, Tề Lâm oán hận mắng một tiếng.
Hồ Thâm nói: "Bây giờ có nghĩ đến chuyện này cũng không ích gì, tôi đã thảo luận với công ty, công ty nói sẽ cố giúp cậu xoay chuyển dư luận... Bây giờ cậu phải nhớ cho kỹ, dù thế nào, cũng không được thừa nhận là cậu có hút. Đây là trong nước, không phải nước ngoài, ngay cả mấy đứa choai choai cũng không cảm thấy cậu hút thuốc phiện có gì hay ho. Còn về ảnh chụp ——"
Trước đó, Hồ Thâm hẳn cũng phải vắt óc cả nửa ngày mới nghĩ ra được một lý do không đến nỗi ngu xuẩn: "Cậu cứ nói hôm đó mình nóng đầu, nhưng có bạn bè mời, vì nể mặt nên mới đi, còn sau đó tại sao cảnh sát lại chính xác tìm đến đúng chỗ cậu ở, bắt cậu đưa đi, thì cậu không biết gì cả. Đúng rồi, chẳng hạn như là bị bệnh lấy thuốc gì đó, tôi sẽ giúp cậu thổi gió, đến lúc đó cậu cứ phối hợp theo là được rồi."
Tề Lâm: "..."
Trong giây lát cậu cũng hiểu ra: Đây là muốn chơi chiêu tung hỏa mù để che giấu sự thật đây mà! Không phải nói chứ, nghe lên cứ y như thật ấy!
"Tôi hiểu rồi, Hồ ca." Tề Lâm cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hồ Thâm gật đầu: "Trong mấy ngày nay cũng đừng đi đâu lung tung, hãy ở trong nhà. Về bộ phim điện ảnh kia, sau khi công ty xoa dịu dư luận giúp cậu, thì sẽ sắp xếp cho cậu công tác khác. Tóm lại trong giai đoạn này, cậu cứ nghỉ ngơi một thời gian đi."
"Được, tôi đã biết!" Tề Lâm lại nhu thuận cam đoan.
"Đúng rồi," Hồ Thâm ra vẻ lơ đãng hỏi, "Những người biết cậu hút, còn hay đi quán bar kia có những ai?"
Tề Lâm sửng sốt một chút, sau đó có phần chần chờ.
Hồ Thâm nhìn người nọ ra vẻ ngốc ngốc như vậy thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thầm nghĩ bị hại đến nước này rồi mà còn chẳng biết là do ai làm! Anh ta đành hỏi thẳng: "Gần đây cậu có xích mích với ai không? Người đại diện của Giang Hưng —— hồi còn ở Vạn Bảo cũng quản lý cậu, ông ta có biết cậu hút không?"
"..."
"Trần ca... À, tôi nói ông ấy, chắc là không biết đâu." Tề Lâm ngừng một chút rồi nói, "Khi ông ấy đi, tôi vẫn chưa bắt đầu."
Chẳng lẽ là mình đoán sai? Hồ Thâm nhịn không được nhíu mày. Sau khi dăn dò Tề Lâm thêm mấy câu, thì ôm một bụng nghi vấn rời khỏi nhà đối phương, đang lúc lái xe trên đường về công ty, di động đặt bên cạnh đột nhiên vang lên, anh ta bắt máy: "A lô?"
"Vâng, anh Hồ phải không, tôi là Quan Tiểu Nhã." Từ đầu bên kia truyền đến một giọng nữ trẻ tuổi mềm mại.
Hồ Thâm nghe vậy thì giật mình, lập tức tấp xe vào một bên, sau đó nói: "Là Quan tiểu thư sao? Quan tiểu thư có chuyện gì mà phải tự mình gọi điện tới đây? Có phải giám đốc Phương có việc cần giao cho tôi?"
Không chỉ giọng nói nghe có vẻ trẻ tuổi, mà thực tế, Quan Tiểu Nhã cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học mà thôi.
Nhưng vấn đề là, ở Vạn Bảo, cô gái mới hai mươi hai tuổi này là trợ lý của Phương Nghiêm Phong, mà Phương Nghiêm Phong —— nói tóm lại, lúc trước ông ta chính là người cạnh tranh với Trần Lương, sau