Chương 46 – Đột phá.
Phân cảnh gặp mặt lần thứ hai của Lão Quát và Vạn Nguyên Quân, cũng đánh dấu giai đoạn các tình tiết trong 'Khách điếm Quy Nhân' bắt đầu mở rộng.
Lúc này cả hai đang đứng trong một gian phòng trên lầu ba của khách điếm, thân phận đã hoàn toàn không giống như lần gặp mặt đầu.
Lão Quát thì khỏi phải nói, ông ta chỉ xuất hiện trong ba cảnh, mỗi cảnh đều đóng vai một người khác nhau, cho nên tạo hình nhân vật cũng khác nhau.
Nhưng còn Vạn Nguyên Quân, từ sau khi gặp Lão Quát, đặc biệt là từ sau sự kiện cha mẹ ra ngoài rồi bị giặc phương Bắc giết hại, tạo hình của y trong phim có sự thay đổi rất lớn.
Nếu như nói giai đoạn trước, Vạn Nguyên Quân là vị thiếu niên hào hoa phong nhã giữa thời loạn thế, mỗi một lần vung quạt là đầy những ong bướm trăng hoa; vậy thì giai đoạn sau —— Vạn Nguyên Quân lần đầu xuất hiện tại Khách điếm Quy Nhân, đã trở thành một kẻ... vô cùng cổ quái.
Trong thời kỳ này, Vạn Nguyên Quân vẫn còn nắm giữ số tài sản phú khả địch quốc mà cha mẹ để lại, nhưng y lại mặc một thân quần áo tả tơi, đã mù một con mắt, cho nên nửa bên phải khuôn mặt thường bị che bởi một tấm mặt nạ bằng sắt.
Với tạo hình như vậy, hình ảnh Vạn Nguyên Quân một thời tràn ngập yến oanh, phong lưu đa tình đã bị gió mưa cuốn đi rồi, y trở nên cay nghiệt lạnh lùng, không phải cái lạnh lùng của thiếu hiệp đa tình bị tổn thương mà các cô nương ưa thích, mà là một loại lạnh lẽo khiến người ta chán ghét.
Y có được của cải khổng lồ, nhưng lại keo kiệt đến vắt chày ra nước.
Y có gương mặt khôi ngô, cho dù đã bị phá hủy một nửa, nhưng ít ra vẫn còn một nửa; y có được võ công cao cường, thậm chí vô cùng cao cường, nhưng dù y có gương mặt anh tuấn hay võ công cao thâm, cũng không có nữ tử xinh đẹp, chịu khổ chịu khó nào đến trước mặt y, nguyện vì y mà dâng hiến.
Y thay đổi quá nhiều, từ sau khi cha mẹ y bị người Bắc giết chết, y bèn tuyên bố sẽ đem mọi của cải góp vào sự nghiệp kháng Bắc, và quả thật y đã làm vậy. Đối với bất luận chuyện gì hay bất cứ kẻ nào khác, cho dù có lão nương bị bỏng nặng, chỉ thiếu một hào tiền cứu mạng, cũng đừng hòng moi được của y dù chỉ một xu.
Keo kiệt đến thế, chẳng lẽ không phải là tội? Keo kiệt đến thế đương nhiên là tội.
Mà thế vẫn chưa đủ, còn phải thêm một chuyện "Vạn Nguyên Quân đối đãi với mọi người trong thiên hạ, thậm chí với chính y cũng đều cổ quái như thế, chỉ có riêng một ngoại lệ. Ngoại lệ này là một người, là một nữ tử, nữ tử này là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của y".
Đó không chỉ là tội, mà còn là tội không thể tha thứ.
Vạn Nguyên Quân hà khắc với cả thiên hạ này, chỉ trừ một Uông Thiên Tuyết.
Y không tiếc tiền tài, không tiếc yêu thương.
Y như trở lại làm một Tích Hoa công tử Vạn Nguyên Quân có ánh mắt sóng sánh như nước, nụ cười tươi đẹp như hoa.
Là Tích Hoa công tử của chỉ riêng một người.
Trên đời này, có nữ tử nào có thể ngăn đỡ được sự dịu dàng độc nhất vô nhị ấy?
Làm sao Uông Thiên Tuyết có thể không cảm động? Có thể không khăng khăng một mực vì y?
Nàng yêu càng sâu đậm, khi chết đi lại càng đau đớn.
Thế giới trong gương của nàng, mặt phải đẹp đẽ vô cùng, mặt trái lại có bao nhiêu xấu xa.
Rồi sau đó.
Rắc.
Vỡ nát.
Ngay sau khi Uông Thiên Tuyết chết đi, Lão Quát hóa thân thành tiểu nhị, một lần nữa xuất hiện trước mặt Vạn Nguyên Quân.
Khi ấy Vạn Nguyên Quân đã giết chết hai người cha mẹ hết lòng yêu thương y, một nàng thê tử một lòng một dạ vì y, thậm chí y còn khiến quần hào trong khách điếm đảo điên; theo lý mà nói, Vạn Nguyên Quân đã hoàn toàn trở thành tay sai cho phương Bắc, không còn gì phải sợ nữa.
Nhưng lần này, khi gặp lại Lão Quát.
Vạn Nguyên Quân vẫn hệt như một cái xác không hồn khi trước, y phản bội mọi thứ mình đã có, nhưng lại chưa đạt đến điều y không có.
Hoặc là thật ra y cũng không trông mong gì cái 'thứ không có' kia, dù sao ai cũng biết, đó cũng không phải thứ tốt đẹp gì, ít nhất là so với những thứ Vạn Nguyên Quân từng có, chúng không phải là thứ tốt.
Thế nhưng trước bao nhiêu cơ hội lùi bước, Vạn Nguyên Quân đều lần lượt quay lưng, để rồi cuối cùng chọn lấy con đường tàn khốc, đáng sợ nhất.
Sau đó, khi gặp lại Lão Quát.
Vạn Nguyên Quân sẽ cảm thấy như thế nào, và rồi y sẽ hành động ra sao.
Làm thế nào ——
Để có thể diễn thật tốt tình tiết này, để nhân vật thật sống động trên màn ảnh?
Lần thứ ba mươi ba, Giang Hưng ngồi trở lại trên ghế.
Dưới cổ anh đã đọng một tầng mồ hôi mịn.
Cảnh diễn này, hai người đã diễn đi diễn lại đến ba mươi hai lần rồi.
Tuy không thể đánh giá cả ba mươi hai lần này đều là do sai lầm của ai đó, nhưng trong số ba mươi hai lần đó, diễn xuất của Giang Hưng quả thật không có sức hút như Lương Hữu Bác.
Trong lòng cả hai người đều biết rõ điều này.
Nhưng dù trong phim có một hai, thậm chí là ba cảnh tượng mình bị áp chế thì cũng không tính là gì, trừ bỏ dân chuyên nghiệp, còn đại đa số công chúng sẽ không quá chú ý đến điều này, mà dù có chú ý đi nữa cũng sẽ không đặc biệt để trong lòng.
Nhưng cứ tùy tiện cho qua một màn kịch, không phải là mục đích của Lương Hữu Bác, cũng không phải là điều Giang Hưng muốn.
Cho nên dù chỉ là một tình tiết không quá phức tạp, nhưng cả hai diễn lâu như vậy mà vẫn chưa được thông qua.
Nửa buổi chiều trôi qua, chỉ để hoàn thành một cảnh này.
Tuy rằng diễn viên chính còn chưa tới, nhưng chúng diễn viên khác vẫn quan sát từ nãy giờ, các nhân viên công tác cũng đã bắt đầu thì thầm với nhau.
Cậu ta làm mất thời gian quá.
Cố chấp như thế để mà chi?
Cho dù đạo diễn có nói trước là cảnh này dành cho cậu ta luyện tập kỹ thuật diễn ——
Nhưng phải biết tự lượng sức mình chứ?
Nói ngắn gọn, có chút tài năng thì đã sao?
Chỉ một buổi chiều luyện tập cường độ cao thì có ích gì? Có khi cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng thôi?
Đạo diễn và Lương Hữu Bác đang diễn với cậu ta không biết thì đã đành, chẳng lẽ cả cậu ta cũng không biết?
Đạo diễn và Lương Hữu Bác muốn giúp cậu ta, nhưng nếu cậu ta chỉ làm lãng phí thời gian và công sức của hai người này...
Liệu có nên...
Vẫn cứ... để như vậy...
Mặc kệ kỹ thuật diễn có đột phá hay không, cứ cho qua cảnh này cho rồi...?
(Lão Quát ghé vào tai Vạn Nguyên Quân, nói ra một yêu cầu không thể tưởng tượng được, nhưng lại rất hiển nhiên.
Đó là lập trường hiển nhiên của Lão Quát.
Và đó cũng là thứ sẽ đẩy Vạn Nguyên Quân vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, đến không thể tưởng được.
Đương nhiên Vạn Nguyên Quân có thể cự tuyệt.
Nhưng cặp mắt sáng quắc của Lão Quát vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương, từ ánh mắt u ám và gương mặt gầy gò hiện lên vẻ đắc ý, như thể lão chắc chắn Vạn Nguyên Quân sẽ không từ chối!
Chiếc đèn hoa đặt chính giữa hai người đột nhiên bùng lên.
Bóng người và vật lay lắt dưới ánh đèn như ma quái.
Vạn Nguyên Quân...)
Mỗi lần đến chỗ này, Lương Hữu Bác đều sẽ cố ý dừng lại một chút, khiến cảnh quay của hai người xuất hiện chỗ hổng, dĩ nhiên trong tình huống như vậy, thước phim mà hai người vừa quay sẽ không thể sử dụng được.
Lương Hữu Bác hơi mệt mỏi, muốn vượt qua đoạn diễn này rất đơn giản, hoặc là ông, hoặc là Giang Hưng, chỉ cần một trong hai người tiến lên lấp đi lỗ hổng này là được.
Nhưng cứ cố tình dùng dằng mãi, về phía ông, là vì ông muốn cho Phương Nghiêm Phong thấy mình đang cố ý khó xử Giang Hưng; còn về phía Giang Hưng, là bởi vì Giang Hưng muốn quay thật tốt cảnh quay này.
Quay phim rất đơn giản, nhưng để diễn tốt một chi tiết, phát huy năng lực ở trình độ cao nhất, lại không hề dễ dàng như vậy.
Đừng nói đến nghệ sĩ mới vào nghề hay thần tượng mới nổi, cho dù có là lứa diễn viên lão làng hay thậm chí là ảnh đế, cũng rất khó mà giữ vững chất lượng diễn xuất của mình từ đầu đến cuối.
Dù sao thì thời gian quay một bộ phim có khi phải từ mấy tháng lên đến cả năm. Trong suốt khoảng thời gian dài như vậy, ai có thể tránh khỏi có lúc trạng thái không tốt, hoặc đôi khi không nắm bắt được cảm xúc nhân vật?
Yêu cầu diễn viên phải phát huy cùng một mức tiêu chuẩn từ đầu đến cuối là việc rất không khoa học, và cũng sẽ không có đạo diễn nào lại đi soi mói đến nước này.
Nếu cảnh diễn giữa Vạn Nguyên Quân và Lão Quát có thể quay cho tốt, thì đó sẽ là một trong những điểm sáng của bộ phim, nhưng nếu quay không tốt cũng sẽ không sao, ít nhất nó cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến hình tượng của nhân vật Vạn Nguyên Quân này.
Nghĩ đến đây, Lương Hữu Bác lại có phần buồn bực, Phương Nghiêm Phong bảo ông lại đây là có ý muốn khó xử Giang Hưng, không bằng nói là lão ta chỉ tìm đại một cái cớ nào đó mà gây khó xử cho ông thì đúng hơn.
Nhưng ngược lại, Giang Hưng...
Lương Hữu Bác liếc mắt nhìn cậu diễn viên đàn em của mình.
Giang Hưng không có đột phá, ông cũng không ngạc nhiên.
Điều làm ông ngạc nhiên là, Giang Hưng vẫn có thể kiên trì đến hiện tại, quyết không buông tha cho cảnh quay ngắn ngủi này.
"Dừng." Tiếng nói của Tiền Bách Tâm từ ghế đạo diễn truyền vào tai hai người.
Đứng giữa trường quay, cả hai đều thoáng thả lỏng cơ thể, làm dịu đi bầu không khí nghiêm túc vừa rồi.
Lương Hữu Bác cầm lấy khăn mặt mà trợ lý đưa tới, lau đi mồ hôi trên cổ, còn Giang Hưng đứng lên từ chỗ ngồi, áy náy giải thích với nhân viên công tác xung quanh: "Thật xin lỗi, vì sai sót của tôi mà làm phiền mọi người rồi."
Sau đó anh quay sang chỗ Tiền Bách Tâm mà nói: "Đạo diễn Tiền, thật ngại quá, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
Tiền Bách Tâm gật đầu: "Nửa giờ, được không?"
"Được rồi." Giang Hưng gật đầu, anh từ chối nước và khăn mà trợ lý đem đến, bước thẳng về phía toilet.
Vì dành thời gian cho cảnh quay của Giang Hưng và Lương Hữu Bác ngày hôm nay, trước đó Tiền Bách Tâm đã dặn dò các diễn viên chính khác không cần đến, cho nên lúc này Giang Hưng cần nghỉ ngơi, ông cũng không tận dụng thời gian quay cảnh khác, mà nói với nhân viên công tác xung quanh: "Được rồi, tất cả mọi người hãy nghỉ ngơi nửa giờ, nửa giờ sau hãy trở về."
Các nhân viên công tác tốp ba tốp năm tản ra, nhưng Lương Hữu Bác lại bỏ lại nhân viên của mình đứng đó, ông đi đến bên cạnh Tiền Bách Tâm, đoạn nói: "Đạo diễn Tiền, ngài thấy như vậy đã đủ chưa?"
Tiền Bách Tâm đang loay hoay với máy móc, nghe thấy câu này thì bảo: "Lúc trước người nói muốn giúp tôi cải thiện diễn xuất cũng là anh, bây giờ anh đạt được mục tiêu rồi lại muốn buông tay sao?"
Lương Hữu Bác cười cười, uống một hớp nước, ra vẻ thản nhiên đáp lại: "Người trẻ tuổi, tôi sợ cậu ta chịu không nổi."
"Nếu cậu ta chịu được thì sao?" Tiền Bách Tâm hỏi.
"Tôi dù thế nào cũng sẽ phối hợp với cậu ta đến khi cậu ta muốn ngừng mới thôi." Lương Hữu Bác nói, sau đó đột ngột hỏi, "Nếu như vậy, đạo diễn Tiền xem xét trả cho tôi thêm khoản phí chỉ dạy, thế nào?"
"Anh đừng có mơ! Chỉ đạo phí gì chứ, chính anh tự đề nghị, cho nên đừng nghĩ đến tôi sẽ bỏ ra xu nào!" Tiền Bách