Chương 52 – Tiến hành quay phim (1)
.
Trần Lương ngồi trong văn phòng, nhìn Giang Hưng lựa chọn kịch bản.
Anh cầm kịch bản trên tay, nhìn từ đầu tới cuối, rồi đếm lại một lần: một, hai, ba, bốn, năm.
Không sai, tổng cộng là năm dự án.
Nhân vật từ nam số hai đến nam số ba số bốn số năm đều có, có phim cổ trang lẫn hiện đại, có dự án lớn, nhưng cũng không thiếu những phim được đầu tư nhỏ.
Trần Lương đùa cợt nói: "Nếu cậu thấy gần đây thiếu thốn quá, để tôi tìm cho cậu hai ba cái quảng cáo hoặc mấy vai khách mời, thế nào?"
"Một người ăn no cả nhà không lo đói bụng, còn thiếu thốn gì nữa." Giang Hưng đáp lạí, tỏ vẻ 'đừng đùa tôi'.
"À ——" Trần Lương cúi đầu, "Vậy cậu nhận nhiều phim như vậy làm gì?"
"Tôi muốn rèn luyện thêm nữa." Giang Hưng giải thích, "Tôi mất rất nhiều thời gian để vào vai, ngay cả thời gian tiến vào trạng thái, và cả thoát khỏi trạng thái diễn xuất đều rất chậm. Đó không phải dấu hiệu tốt. Kịch bản này, và cả đây nữa ——"
Giang Hưng cầm năm tập kịch bản, anh đã quá quen thuộc với cả năm kịch bản này, cho nên không cần nhìn, vừa đến tay liền lật ra hai cuốn: "Hai nhân vật này, một hiện đại, một cổ trang, vai diễn hiện đại là một gã trung niên nghèo túng lập dị, không còn mấy bốc đồng; còn vai diễn cổ trang kia là cậu thiếu niên khí phách, không sợ trời không sợ đất. Thời gian quay của hai phim này khá gần nhau, đây lại đều là những vai diễn có thể hoàn thành trong nửa tháng. Sự đối lập giữa hai vai này là một thử thách."
"Còn thử thách thứ hai: Nhìn chung, hai nhân vật tiếp theo lại có nhiều nét tương đồng, cả hai đều có cá tính kiên định và lòng tin tuyệt đối, nhưng một người là nhân vật chính diện, còn người kia lại là phản diện. Một khi lý tưởng của bản thân vấp phải những va chạm của cuộc sống, sẽ phát sinh xung đột như thế nào? Thật thú vị, không phải sao?"
Trần Lương gật gật đầu, coi như đồng ý.
"Còn kịch bản cuối cùng." Giang Hưng nói, "Phim thứ năm này..."
Đạo diễn lớn, dự án lớn, thể loại hài hước xen lẫn những màn võ thuật hoành tráng, được dàn dựng xử lý công phu.
Trong trí nhớ của Giang Hưng, đây là một bộ phim có doanh thu rất tốt.
Bởi vậy, khi nhìn thấy Trần Lương đưa đến kịch bản này, Giang Hưng cảm thấy vô cùng sửng sốt: Tuy rằng nhờ ký ức đời trước, anh có thể nhớ được kết quả khi công chiếu của một số phim điện ảnh, nhưng có một sự thật mà ai cũng biết, đó là thể loại điện ảnh thường rất khó gặt hái được thành công lớn. Để một phim điện ảnh gây tiếng vang từ nội dung đến doanh thu phòng vé, thông thường cần có những diễn viên như Lục Vân Khai, có thực lực tiêu chuẩn, gương mặt thu hút; lại thêm đạo diễn tài hoa và công ty tận lực nâng đỡ. Ngoài ra, vai trò của đội ngũ tuyên truyền và của nhà đầu tư cũng rất quan trọng.
Ban đầu, Giang Hưng cũng tính toán dựa vào ký ức ban đầu, lựa chọn một kịch bản thật giá trị.
Thế nhưng, với sự xuất hiện của 0021, cùng với việc 'Vô Tự Kinh' là một bộ phim có danh tiếng tốt, hơn nữa thời gian trôi qua đã lâu, Giang Hưng gần như quên mất ý định của mình; sau này ngẫm lại, anh nhanh chóng nhận ra từ sau khi trọng sinh, con đường của anh đã trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, cơ hội trong phạm vi năng lực của anh không hề ít.
Một phần lớn kịch bản rác rưởi đã bị công ty sàng lọc, loại bỏ.
Đối với những dự án lớn, đạo diễn kỳ cựu, công ty của anh chắc chắn không thể cạnh tranh đến vai chính, nhưng những vai phụ số ba, số bốn thì không phải vấn đề lớn.
Trong khả năng của anh, nếu lựa chọn một kịch bản vừa sức, tuy khả năng sau khi công chiếu nhận được phản hồi tốt từ thị trường không lên đến 100% thì cũng phải ít nhất 30 hoặc 40%.
Hơn nữa bản thân mình cũng có một cái 'bàn tay vàng' to bự 0021 thỉnh thoảng ngóc đầu lên cày độ tồn tại, cho nên Giang Hưng nhanh chóng chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình.
Cho dù biết trước doanh thu phòng vé của hầu hết phim điện ảnh, anh cũng không nên lợi dụng điều đó để 'đi đường tắt' hòng nhanh chóng thành công.
Vấn đề căn bản nhất của anh không phải không đủ may mắn, mà là không đủ thực lực.
Thế nhưng hiện tại, nhìn thấy dự án bộ phim thậm chí còn chưa đặt xong tên trước mắt ——
Giang Hưng cảm thấy hơi khó tin: "Nam thứ phim này..."
"Làm sao?"
"Thật sự mời tôi diễn sao? Chẳng lẽ không có chút cạnh tranh nào?" Anh nói, tỏ vẻ 'không thể nào', "Một dự án có quy mô thế này, nhân vật thế này, ắt hẳn sẽ bị người ta cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán đúng không?"
Trần Lương cười như một con hồ ly ăn vụng, hết sức xảo quyệt: "Chẳng lẽ trước giờ cậu luôn cho rằng cố gắng của cậu đều là uổng phí ư?"
"Sao?"
"Trong các phim cậu tham gia, cậu chưa từng diễn quá thời gian quy định của đoàn phim, đúng không?"
"Đúng."
"Có phải nhiều đạo diễn đã từng nhận xét trạng thái khi quay phim của cậu khá tốt?"
"Đúng là như vậy." Giang Hưng khiêm tốn đáp. Kỹ thuật diễn của anh vẫn còn một khoảng cách xa lắm mới lên được hàng thực lực đứng đầu, đây là sự thật cần nhìn thẳng; thế nhưng, khả năng diễn xuất, nắm bắt nhân vật khi quay phim của anh rất tốt so với lớp diễn viên cùng lứa —— đây cũng là một điều cần thừa nhận.
Trần Lương mỉm cười.
"Thời buổi này cái gì cũng phải đồng tiền trước tiên. Đoàn phim hết cắt tiền cái này lại trừ tiền cái kia, chẳng qua là vì muốn bớt chi phí quay phim xuống một chút. Trước đây chuyện cậu đóng phim truyền hình thù lao thấp không ai biết, nhưng sau khi cậu đóng điện ảnh, người ta thấy thời gian quay phim của cậu ngắn, cát-xê lại thấp, khiến cho thời gian dự kiến rút ngắn đi rất nhiều, cậu tiết kiệm được cho ekip làm phim khoảng hai mươi đến ba mươi vạn, có khi còn cao hơn."
"Tin tức bây giờ rất linh hoạt, một đoàn phim muốn che giấu tin tức thì khó, để lộ tin tức chẳng lẽ không dễ dàng sao? Nhờ cái tiếng 'chuyên nghiệp' này của cậu" Trần Lương cầm tập kịch bản đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng lắc lắc, "Mà chúng ta nhận được kịch bản nhiều hơn ít nhất là một phần năm lần so với trước. Hơn nữa, đoàn phim kia gần đây đang bị một cậu nào đó làm khó, bắt chẹt đến gần chết, hiện tai nghe tin cậu đang rảnh, lại vừa có thanh danh vừa có thực lực —— À, chuyện cậu và Lương Hữu Bác diễn tay đôi cũng bị đồn ra ngoài —— kịch bản lập tức được đưa tới."
Tuy vậy, không phải mọi sự đều tốt lành.
Trần Lương còn nói: "Thế nhưng, có lẽ cậu cũng đã nghe nói qua, diễn viên chính của phim lần này là một ngôi sao lớn, có tiếng tăm, có kinh nghiệm —— là người thật sự có địa vị. Trước khi khai máy anh ta đã thẳng thắn yêu cầu phải 'phân biệt rõ nam chính với nam thứ, ai là số một, ai là số hai'. Còn nữa, về mặt cát-xê, cậu cũng đành chịu thiệt một chút... Tuy có nhiều cảnh quay, nhưng thù lao chỉ xấp xỉ với phim 'Quy Nhân' lúc trước, tổng cộng là sáu mươi lăm vạn. Nếu tính toán cẩn thận, lấy chi phí chia cho thời gian, thì cậu thiệt thòi không ít."
"Tôi chưa có khả năng đòi hỏi nhiều hơn như vậy, có thể tham gia đã là tốt lắm rồi." Giang Hưng thuận miệng cười nói.
"Ừ, dù sao cũng là một cơ hội tốt, trước tiên cứ diễn cái đã." Trần Lương gật gật đầu.
"Tôi xem qua một chút..." Ông nói, "Hai tháng sau movie này mới khởi động máy. Trước đó cậu sẽ tham gia các dự án điện ảnh, truyền hình khác, đầu tiên là vai Tịch An trong 'Ước hẹn' và Thiếu Phi trong 'Thanh Thành tuyết'. Cảnh quay của cậu trong hai phim này không nhiều, chừng nửa tháng là có thể hoàn thành."
"Tiếp theo là '19XX' và 'Tiếng súng', cảnh quay trong hai phim này nhiều hơn một chút, nhất là '19XX'..."
Nói đến đây, Trần Lương nhìn sơ lại nội dung kịch bản, hấp háy mắt hỏi: "Cậu thích '19XX' à? Nhân vật này —— Ừm, thật thà phúc hậu, ngay thẳng, lỗ mãng... Còn nữa, từ đầu đến cuối hầu như chỉ xuất hiện, lăn lộn trong các cảnh khói lửa, bùn đất, cậu muốn thay đổi hình tượng?"
"Đúng thế, đại loại vậy." Giang Hưng nói, "Trước đây tôi đã diễn 'Vô Tự Kinh', 'Tô Thức truyện', lại thêm 'Khách điếm Quy Nhân', tuy rằng vai diễn trong' Quy Nhân' có khác biệt, nhưng nhìn chung đều là các vai công tử. Hình tượng nhân vật có phần hạn chế."
Trần Lương không nói gì nhiều, sau khi quan sát, ý thức được rằng trong việc lựa chọn kịch bản, Giang Hưng rất có chủ kiến riêng, ông rất ít khi bày tỏ ý kiến của mình, hay ép anh tham gia vào một bộ phim nào đó.
Ông ta nói tiếp: "Các cảnh trong '19XX' và 'Tiếng súng' tương đối nhiều, thời gian tổng cộng ước chừng phải đến bốn mươi ngày... Tính ra, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đổi địa điểm quay khác, cậu thích ứng được sao?"
Đối với lo lắng của Trần Lương, Giang Hưng chỉ đáp lại một câu:
"Tôi cần phải rèn luyện khả năng nhập diễn."
Mấy ngày nghỉ cuối cùng trôi qua, Giang Hưng chính thức gia nhập đoàn phim 'Ước hẹn' và 'Thanh Thành tuyết'.
Mỗi ekip làm phim đều có yêu cầu rất cao với diễn viên chính – người đóng vai trò quan trọng đối với tác phẩm, đòi hỏi họ nhất định phải chyên tâm diễn xuất thật tốt trong thời gian quy định; nhưng đối với những vai phối hợp, bọn họ lại không đòi hỏi khắt khe lắm.
Đối với những diễn viên này, đoàn phim thường không hỗ trợ phí ăn ở, cũng sẽ không yêu cầu vai phối hợp phải diễn cho xong phần của mình mới được đi —— Có những trường hợp quay xong ngay lập tức, cũng có những trường hợp quay rải rác mỗi ngày một ít, các diễn viên phụ có thể thương lượng thời gian quay với ekip phim trước khi kí hợp đồng thông qua công ty quản lý.
Với bốn kịch bản vừa nhận, để rèn luyện khả năng vào trạng thái thật nhanh chóng, Giang Hưng thường xuyên phải đi đi lại lại giữa hai đoàn phim.
Khi quay 'Ước hẹn' và 'Thanh Thành tuyết', thời gian cho 'Ước hẹn' là buổi sáng, 'Thanh Thành tuyết' là buổi chiều.
Khi quay '19XX' và 'Tiếng súng', bởi hai phim trường cách nhau khá xa, cho nên anh quay '19XX' vào ngày lẻ, 'Tiếng súng' vào ngày chẵn.
Nhìn chung, lịch làm việc này khiến Giang Hưng rất có cảm giác khiêu chiến chính mình.
Giang Hưng nghĩ đến mấy tháng tiếp theo, mơ hồ cảm thấy vừa mệt mỏi vừa hưng phấn...
'Ước hẹn' là phim truyền hình kể về một chuyện tình kéo dài xuyên suốt một thời đại.
Là câu chuyện về một đôi nam nữ yêu nhau từ thuở ấu thơ, đến tận khi họ về già.
Thuở nhỏ là hai đứa trẻ vô tư; tuổi trưởng thành gia đình một người gặp phải biến cố, người còn lại vẫn luôn kề vai sát cánh, vì giúp đỡ cô gái, chàng trai vượt mọi khó khăn cưới cô vào cửa; khi cuối cùng gia đình cô gái cũng vượt qua sóng gió, chàng trai lại phải nhập ngũ đi xa; cô gái kia ở nhà chăm sóc cả hai gia đình, từng tháng từng năm chời đợi chồng mình trở về, cô đợi suốt hai năm, nhưng không nhận được tin gì từ chàng trai; năm năm sau, bộ đội chiến thắng trở về, chỉ thấy tên chồng mình trên danh sách người đã hi sinh; người con gái nọ vẫn không bỏ đi, dù chưa một ngày hưởng qua cuộc sống vợ chồng, cô vẫn toàn tâm chăm sóc cha mẹ chàng trai, còn tìm mọi cách tích cóp tiền bạc, giữa thời đại mọi thứ đều thiếu thốn mà lên đường tìm đến chiến trường nơi người kia hy sinh; không may bị quân địch bắt giữ, cô thoát khỏi vòng vây