Làm hàng xóm tới nói, chào hỏi như vậy giống như không sai biệt lắm.
Giản Ninh trước nay liền không phải người rất thân thiện, đối với ai đều là bộ dáng khách khách khí khí không quá thân cận; An Hinh sa vào với thế giới giả tưởng, đối với mỹ nam ở thế giới thật thói quen ôm xa xem hơn nữa thái độ dâm loạn, cũng không quá thói quen giáp mặt giao lưu quá quen thuộc, nơi nào còn không biết xấu hổ thâm trình tự yy, ** sói cũng là có tiết.
Có chút tẻ ngắt.
“Em đi ra ngoài.” Giản đại giáo sư hỏi.
“Thầy đi đổ rác.” An Hinh đồng thời mở miệng.
Có chút xấu hổ.
Giản Ninh làm giảng viên, có sinh viên lén tới tìm anh nhưng thật ra có kinh nghiệm xử lý, này ngẫu nhiên gặp được, lại nhất thời lấy thái độ không chuẩn nên dùng cái gì. Nghĩ là người mà Linh Lan từng nhờ vả, Giản Ninh vẫn là quyết định nho nhỏ tỏ vẻ quan tâm một chút. “Đi ra ngoài ăn cơm, thuận tiện đi đổ rác. Em ăn cơm chưa?”
“Bây giờ đang định đi ra ngoài, hẹn Hạ Thần.” An Hinh ngoan ngoãn trả lời, nhìn liếc mắt một cái mũi của Giản Ninh còn có hơi đỏ, ngón tay để ở trước ngực thẳng thẳng lại cong cong, có chút ngượng ngùng: “Mới vừa đâm đau đi, em xin lỗi thầy.”
“Không có việc gì, là do thầy, cho rằng không có ai, cho nên đi có hơi nhanh.” Giản Ninh vẫn luôn cho rằng cách vách là trạng thái đợi cho thuê: “Phòng đã thu thập xong chưa?”
“Dạ chưa, trống không, còn phải mua rất nhiều đồ.” An Hinh còn chưa có đóng cửa, liền dứt khoát nghiêng người để cho Giản Ninh ở cửa tham quan một chút, vốn dĩ nghĩ có cần dẫn người đi vào đi bộ một vòng hay không, bất quá xem Giản Ninh không có ý tứ này, cũng liền từ bỏ, ở sau khi anh dời qua ánh mắt liền đóng cửa lại, sau đó bước đi nhỏ nhanh ấn nút thang máy.
Loại này không khí quen thuộc lại không quen thuộc làm cho người khó chịu. Giản Ninh làm giảng viên, hơn nữa là được vị kia nhờ vả, tiếp tục tìm đề tài: “Em và Hạ Thần cùng nhau ở à?”
An Hinh lắc đầu: “Không phải, Hạ Thần ở Nam Uyển bên kia.” Cô dừng dừng, lại bổ sung: “Hạ Lệ ở ký túc xá.”
Một người ở hai phòng một sảnh, ba người không cùng nhau. Giản Ninh trong lòng toát ra nghi vấn, nhưng mà cũng không phải quá quan tâm, cũng cảm thấy không thích hợp hỏi, liền gật gật đầu.
Khi nói chuyện, thang máy thẳng tới lầu một. An Hinh duỗi tay đè lại cái nút trong thang máy, ý bảo nhường Giản Ninh đi ra ngoài trước, tôn sư trọng đạo mà.
Giản Ninh lại gật đầu ý bảo cảm tạ, trong lòng nghĩ, cô gái nhỏ này tuy rằng không có bằng bạn gái nhỏ của Cố Linh Lan khiến người mắt sáng, nhưng mà nói chuyện làm việc đều có bình tĩnh trầm ổn không phù hợp độ tuổi, cũng không tệ lắm.
Thật sự rất bình tĩnh đó, nữ sinh ánh mắt đầu tiên hoặc là đơn độc thấy chính mình, trong mắt không hiện ngôi sao, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thiếu nữ hoài xuân đối với anh mà nói là gánh nặng, anh thấy những nữ sinh đó hoặc xấu hổ hoặc lớn mật tìm cơ hội tới hỏi anh vấn đề, liền vô cùng nhức đầu.
Ra cổng lớn, hai người lại liếc mắt nhìn nhau.
Giản Ninh nhấc lê túi rác trong tay, ý bảo chính mình đi trước bên tay trái.
An Hinh sáng tỏ, cúi mình tạm biệt, nói: “Tạm biệt thầy Giản, em đi trước đây.”
Giản Ninh đi ra xa 30-40 mét, vứt rác xong, thời điểm xoay người có thể nhìn đến bóng dáng của An Hinh, nho nhỏ, đi đường không nhanh không chậm, một nữ sinh rất ngoan ngoãn.
Tình huống của Hạ Thần anh tương đối hiểu biết, rốt cuộc có một Lăng Linh ở bên tai nhắc mãi, Hạ Lệ và An Hinh nói, cũng chỉ hiểu biết đại khái. Ba đứa trẻ, một đứa ở y học viện mà mình đang dạy, một đứa đang ở cách vách nhà mình, Lăng Linh thật đúng là biết cho chính mình tìm việc.
Nói Tào Tào liền đến, vừa nhắc đến Lăng Linh, di động liền vang lên. Miệng Giản Ninh hiện lên nụ cười, biểu tình khó được nhu hòa một chút: “A lô.”
“Còn