An Tâm đi bộ về ký túc xá, phát hiện hai người trong ký túc xá còn chưa có tới đã tới rồi, hơn nữa cô trở về, chính là đủ quân số.
Nhưng mà không khí giống như giống nhau. An Hinh nhìn thoáng qua hai em gái mới đến, một người trong đó thoải mái hào phóng nhìn qua, trong tay còn kéo một cô gái nhỏ xấu hổ e thẹn khác.
“Chào cậu, cậu là An Hinh đi. Tớ tên là Trần San San, đây là Đông Phương Nhược Tuyết.” Cô gái hào phóng nở nụ cười, chủ động tự giới thiệu.
An Hinh lễ phép mà cười cười: “Chào hai cậu.”
“Cái kia, An Hinh à, có thể thương lượng sự kiện nhỏ với cậu hay không?” Trần San San có chút ngượng ngùng mà mở miệng.
“A!” An Hinh giả ngu giả ngơ đẩy mắt kính.
“Có thể đổi cái giường đệm với cậu được không? Nhược Tuyết muốn ở cùng với tớ.” Trần San San chỉ chỉ vị trí, Đông Phương Nhược Tuyết ở bên cạnh cô ấy nhút nhát sợ sệt nhìn An Hinh.
Đây là một đôi bách hợp, ngày đầu tiên khai giảng này còn mang nhất kiến chung tình không quá khoa học. An Hinh nhìn hai người liếc mắt một cái, lại nhìn nhìn Tất Lệ sắc mặt không tốt lắm vẫn luôn ra vẻ mặt cao ngạo, không phải đâu, mới vừa vào ký túc xá mà thôi, nhanh như vậy liền phân ra tiểu đoàn thể. Chẳng lẽ về sau phải dùng sinh mệnh hữu hạn tới đầu nhập vào trong quá trình nhàm chán xé bức.
“Thật ngượng ngùng, thêm phiền toái cho cậu rồi. Vốn dĩ cũng ngượng ngùng nhắc, nhưng mà nghe nói cậu là tính toán trọ ở ngoài trường.” Trần San San lại giải thích một chút.
“À, không có việc gì, đổi đi.” An Hinh không sao cả, chính là qua lại lăn lộn rất phiền người, may mắn là mùa hè, ngày hôm qua cô cũng không lấy hết đồ đạc ra, dọn dẹp lên đơn giản. Trần San San vừa nghe cô đồng ý, lập tức liền đi lên giúp cô dọn dẹp, một bên còn không dừng cảm tạ, toàn bộ trong quá trình, Đông Phương Nhược Tuyết vẫn luôn nhu nhược động lòng người như vậy mà đứng, mà Tất Lệ thì không coi ai ra gì không thèm nhìn.
Một nàng kiều công chúa, một nàng kiêu công chúa, Trần San San có thể giả thiết là nhân vật kỵ sĩ bảo hộ linh tinh. An Hinh thất thần mà nghĩ, nhưng mà đối với bách hợp hướng, hứng thú của cô rõ ràng không nồng hậu, tư duy đều không trống trải sao.
Địa phương có con gái, liền có giang hồ. Chậc, nếu không phải thuê nhà còn chưa có dọn dẹp tốt, An Hinh hận không thể hiện tại liền cuốn gói chạy lấy người. Phòng 1204 chính là có một giáo sư siêu cấp đẹp trai đang ở, lực hấp dẫn rất lớn.
Tất Lệ nhìn hai người tới tới lui lui bận bận rộn rộn, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi ra cổng của ký túc xá.
“Nha, xin lỗi, phỏng chừng coi cậu cũng trở thành chúng mình một đám.” Trần San San nhìn thoáng qua bóng dáng của cô ta, hướng An Hinh vui vẻ.
Cậu không phải tồn tâm tư này sao. An Hinh cũng không nói ra, tính tình tốt mà cười.
Trần San San rất biết nói chuyện, An Hinh nghe xong trong chốc lát, cũng đại khái hiểu biết ân ân oán oán ngày này. Cơ bản chính là Đông Phương Nhược Tuyết là cha mẹ bồi trước tới, giường đệm sau khi đặt ở Tất Lệ bên bạo lại cha mẹ đi rồi, cô gái nhỏ ở trong ký túc xá khóc sướt mướt khó chịu, sau đó Tất đại công chúa ngại phiền người, liền châm chọc mỉa mai vài câu, vì thế Đông Phương tiểu công chúa liền khóc đến càng vui. Trần đại hiệp nữ trừ bạo giúp kẻ yếu, giúp đỡ kẻ yếu nói nói mấy câu, liền hoàn toàn cùng Tất đại công chúa sặc đi lên.
Đây đều là việc nhỏ gì a. An Hinh tuy rằng tuổi nhỏ nhất, nhưng mà cảm thấy tuổi tâm lý của mình giống như lớn nhất. Một phương diện là cha mẹ anh trai từ nhỏ giáo dục chính mình lấy hoà bình chờ tương đãi, về phương diện khác, phỏng chừng cũng là vì vẫn luôn giả bộ làm người lớn mệt lòng.
Lại lần nữa dịch xong giường đệm, An Hinh đang định vào buồng vệ sinh rửa mặt, Tất đại công chúa bỗng