Thuần Phục

Không thể kiềm chế


trước sau

Bên trong phòng bao đã đổi sang chị gái vừa nãy lên hát.

Tô Chỉ đẩy cửa bước vào, thấy Giang Triết đang ngồi trên ghế sofa nhìn về phía mình, trông có vẻ như đang cố ý đợi cô.

Cô đi thẳng về chỗ mình ngồi xuống, sau đó lại nghe thấy tiếng Trình Hoài Cẩn cũng đi theo vào trong.

Có vài người quen trong phòng bao thấy thế thì ngạc nhiên không thôi, ai nấy cũng nhao nhao lên tiếng chào hỏi. Trình Hoài Cẩn chỉ qua loa đáp lại vài tiếng cho có rồi ngồi xuống một góc trong phòng bao.

Tô Chỉ không ngó ngàng gì về phía đó, cô chỉ nhìn thẳng vào MV bài hát trước mặt, hòng khiến cảm xúc của bản thân trở nên tê liệt, và cũng là để cho chính mình bình tĩnh trở lại.

Giang Triết quay sang hạ thấp giọng hỏi cô: “Anh hai nói gì với em rồi?”

Tô Chỉ không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế dựng thẳng lưng cứng ngắc.

Giang Triết khẽ bá vai cô, anh không muốn cô cứ buồn bực như vậy nữa.

Tô Chỉ quay lại nhìn Giang Triết một cái.

Trong phòng bao mờ tối, Giang Triết vừa liếc mắt đã nhìn thấy giọt nước mắt ngân ngấn trong đôi mắt cô.

Anh thầm thở dài, ôm ngay cô vào lòng.

Giọng Giang Triết rất khẽ: "Dựa vào đây khóc thầm một trận đi, anh sẽ không để anh hai nhìn thấy đâu."

Ánh mắt lướt qua vài bóng hình đang pha trò đằng kia, thế rồi bất chợt bắt gặp ánh mắt của Trình Hoài Cẩn. Giang Triết không nói một lời, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Tô Chỉ, sau đó quay đầu xem MV bài hát kia.

Bài hát ấy cứ vang lên hết lượt này đến lượt khác.

Nước mắt cô cũng cạn dần.

Chẳng mấy chốc, Tô Chỉ đã chỉnh lại tóc tai rồi ngồi thẳng trở lại.

Giang Triết nhìn ánh mắt không cảm xúc của cô, chỉ biết khẽ cười.

Phụ nữ là thế, họ có thể yếu đuối trong phút chốc, mà cũng có thể thoáng cái trở nên lạnh lùng.

Tô Chỉ vươn tay một hơi nốc cạn nửa ly rượu vừa rồi chưa uống hết, ánh mắt nhìn về phía trước không nói một lời.

Cả nhóm tụ tập đến tận mười hai giờ mới chuẩn bị giải tán.

Tô Chỉ khoác một chiếc áo choàng lông vũ dài đến mắt cá chân ra bên ngoài rồi đi theo Giang Triết ra khỏi club.

Mấy người kia đều có tài xế tới đón, bọn họ chào hỏi với Giang Triết một tiếng rồi rời đi trước.

Ba người còn lại cùng đi ra phía bãi đậu xe.

Tài xế của Giang Triết đã đợi sẵn trong xe, anh ấy quay lại nhìn Trình Hoài Cẩn một cái, quay sang hỏi Tô Chỉ: "Để anh đưa em về, hay là em đi cùng anh hai?"

Tô Chỉ còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy Trình Hoài Cẩn nói: “Cô nhóc đi cùng anh.”

Nói rồi anh mở khóa chiếc xe bên cạnh ra, nhưng lại phát hiện Tô Chỉ vẫn cứ đứng im bên cạnh Giang Triết không nhúc nhích.

Trình Hoài Cẩn quay đầu nhìn cô, giọng điệu lúc này vẫn rất bình tĩnh: “Cậu ấy đưa cháu về thì phải đi đường vòng.”

Nhưng Giang Triết lại hờ hững xua tay: “Em không ngại.”

Tô Chỉ ngẩng đầu nhìn Trình Hoài Cẩn, ánh đèn ảm đạm trong bãi gara chiếu chếch xuống từ trên đỉnh đầu anh, hàng xương lông mày nhô cao khiến đôi mắt kia thật khó nắm bắt làm sao. Tựa như mặt biển cả trong đêm đen, dưới dáng vẻ lặng yên hiền hoà kia, biết đâu sớm đã dậy sóng cuộn trào.

Một khoảng lặng tựa như nghẹt thở trôi qua, Tô Chỉ quay sang nói với Giang Triết: "Ngày mai rồi em trả lại quần áo và giày cho anh sau có được không?"

Giang Triết đã biết câu trả lời của cô: "Tất nhiên là được rồi, mà em không trả lại cũng được."

"Cảm ơn anh." Tô Chỉ gật đầu rồi cất bước đi theo Trình Hoài Cẩn.

Sau khi ngồi vào ghế phó lái của Trình Hoài Cẩn, cô cởi áo khoác ra ôm trước ngực. Trình Hoài Cẩn nhanh chóng bật hệ thống sưởi và đệm sưởi trên xe.

Suốt cả buổi tối, lần đầu tiên hai người lặng lẽ ngồi bên nhau như vậy. Trình Hoài Cẩn quay đầu nhìn Tô Chỉ, mái tóc cô buông lơi rủ xuống, cả người cuộn tròn bên ô cửa sổ.

Cô vẫn không chịu nhìn anh. Con ngươi Trình Hoài Cẩn hơi tối lại, nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc mà thôi, lát sau anh liền quay đầu lại khởi động xe.

Phố xá buổi rạng sáng, thi thoảng có xe cộ chạy vụt qua. Cây cối vươn mình bung toả cành lá xum xuê lên bầu trời, nhưng chỉ càng khiến bầu không khí càng thêm phần hiu quạnh ảm đạm.

Suốt dọc đường, trong xe im lìm như thể rơi vào khoảng chân không. Có lẽ, sẽ luôn có những người chất chứa ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại chẳng biết mở lời ra sao.

Hàng đèn đường vụt qua như con thoi không ngớt, nơi giao lộ dập khuôn đâu đâu cũng giống nhau.

Tô Chỉ tê dại đưa mắt nhìn trân trân phía ngoài kia.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã lái vào bãi đậu xe của nhà họ Trình.

Đèn cảm biến lần lượt sáng lên, Trình Hoài Cẩn không dừng lại ở nơi anh thường đậu xe mà cứ lái dọc về phía trước, cho đến khi tới cuối bãi mới thôi.

Tắt đèn, kéo phanh tay.

Tô Chỉ đưa tay ra mở cửa.

Nhưng rồi một tiếng khóa cửa giòn giã vang lên, cô quay đầu lại nhìn Trình Hoài Cẩn.

Người đàn ông không nói lời nào, chỉ giơ tay bật đèn trần xe.

Trình Hoài Cẩn có lời muốn nói.

Tô Chỉ lẳng lặng nhìn anh, không hề nhúc nhích.

Bốn mắt nhìn nhau, giờ phút này đến ngay cả mở miệng nói với nhau một lời cũng trở nên khó khăn biết bao.

Một khoảng lặng yên dài đằng đẵng, phía ngoài xe, ánh đèn đã vụt tắt.

Trong khoang xe trống vắng, hai người như bị chùm ánh sáng dần dần bao trùm dồn đến tận cùng góc chật hẹp, tựa như chẳng thể lùi thêm một bước nào nữa.

“Đi theo Giang Triết, đối với cháu hiện tại mà nói không có lợi lộc gì cả.”

Trình Hoài Cẩn mãi rồi cũng chịu lên tiếng: "Cậu ấy ăn chơi rượu chè tối ngày là vì có chỗ chống lưng, có kinh tế, không sợ miệng ăn núi lở. Nhưng cháu thì khác, chí ít cháu cũng nên chăm chỉ học hành, thi đỗ đại học trước đã. Đây mới là những thứ sẽ thuộc về cháu mãi mãi."

Tô Chỉ sầm mặt xuống nghe anh nói hết, rồi lại cất giọng bình tĩnh nhẹ nhàng giống hệt anh: "Tôi chưa bao giờ nói sẽ từ bỏ việc học lẫn thi đại học. Uống rượu hay đi club gì đó, tôi cũng không cảm thấy đó là ăn chơi sa đọa. Chẳng phải trước đây chú cũng hút thuốc uống rượu đấy sao? Lần sau tôi cũng sẽ học hút thuốc xem sao, không biết liệu có học được hay không đây.”

Trong khoang xe ấm áp là thế, vậy mà từng câu từng chữ của cô lại lạnh tựa băng giá.

Cánh tay đặt trên hộp tay vịn của Trình Hoài Cẩn trở nên cứng đờ.

"Vậy chí ít cháu cũng nên đảm bảo an toàn cho bản thân, kể cả là rượu nhẹ cũng không nên một hơi nốc cạn nửa ly như vậy. Cháu đánh giá quá cao tửu lượng của mình rồi đấy."

Tô Chỉ khẽ chớp mắt, mở miệng nói: "Tôi sẽ chú ý đến sự an toàn của bản thân, ở bên Giang Triết tôi cảm thấy rất an toàn."

“Cháu tin tưởng cậu ấy đến vậy sao?” Trình Hoài Cẩn không nhịn được hỏi.

"Phải, tôi cảm thấy rất vui khi ở bên cạnh anh ấy."

Trình Hoài Cẩn đưa mắt nhìn lớp kính phía trước đầu xe, thôi không nhìn cô nữa. Sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo đến cực độ, như thể đang cố gắng kiềm chế cơn nóng nảy của mình.

Trong phòng bao, hình ảnh cô dựa vào lòng Giang Triết cứ lảng vảng hiện lên trong đầu anh hết lần này đến lần khác. Trình Hoài Cẩn không sao giải thích được, anh cảm giác như có thứ gì đó vạch ra một vết nứt trong lòng mình.

Từng cơn nhói đau âm ỉ mà lại dữ dội. Anh không cách nào di dời được ánh mắt mình, điều đó khiến anh cảm thấy sợ hãi, mịt mờ.

Bất chợt, anh nghe thấy giọng nói của Tô Chỉ vang lên. Trình Hoài Cẩn quay đầu lại nhìn.

“Trình Hoài Cẩn, cảm ơn sự quan tâm chăm sóc bấy lâu nay của chú.”

Giọng nói của cô đột nhiên trở nên quá đỗi ôn hòa, nhưng Trình Hoài Cẩn lại có một loại cảm giác hoảng sợ vì bị đẩy ra xa.

"Lần này quay trở về Bắc Xuyên, chẳng lâu sau tôi sẽ thi đại học, đợi thi xong, giữa chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa." Tô Chỉ ngồi bất động, cô cất giọng bình tĩnh đến lạ: "Sợ đến lúc đó lại quên mất nói với chú điều này nên hôm nay nói trước luôn. Cảm ơn chú nhiều, thật đấy, đây là lời thật lòng của tôi."

Ánh mắt Trình Hoài Cẩn nhìn cô đầy nặng trĩu: “Thi đại học xong là cháu định đi tìm Giang Triết ngay lập tức, có phải không?”

Tô Chỉ khựng lại một lúc: “Cũng có thể, nhưng tôi chắc chắn sẽ không quay về Bắc Xuyên nữa. Quá vô nghĩa, mọi ký ức đau buồn của tôi đều ở đó cả, tôi không hề thích nơi ấy."

Giọng nói của cô như thể hoàn toàn tê liệt, hoàn toàn không chất chứa cảm xúc nào, chỉ mong sao giữ lại được chút thờ ơ lạnh nhạt cuối cùng.

"Cứ vậy đi."

“Cứ như vậy đi thôi, Trình Hoài Cẩn.”

Tô Chỉ nhìn bãi đậu xe tối tăm mịt mờ, khẽ mỉm cười.

Cô xoay người định mở cửa xe.

Thế nhưng, khoảnh khắc cô đưa cánh tay ra…

Một đôi bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay trái của cô.

Bên tai chợt ù đi.

Nhiệt độ bỏng rát.

Lòng bàn tay nóng rực.

Tựa như một loại virus lây lan nhanh chóng tràn vào trái tim cô.

Mọi thứ trở nên nhạt nhoà.

Tô Chỉ quay đầu nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Một thoáng lắng đọng, trong đầu Trình Hoài Cẩn nổ tung.

Cửa xe đã khoá rồi, thế mà anh lại cuống đến độ quên mất.

Ngỡ như cô sẽ cứ thế rời đi.

Ngỡ như cô
sẽ mãi mãi mãi rời xa chốn đây.

Dưới ánh đèn trần lờ mờ, anh nhìn thấy hốc mắt Tô Chỉ dần đỏ hoe.

Nhưng cô đã không còn là cô nhóc chỉ biết khóc lóc than thân trách phận nữa.

Cô trưởng thành rồi. Cô đã lớn khôn hơn rồi.

Nước mắt tuôn rơi lã chã, nhưng cô chỉ khẽ mỉm cười, cố giằng cổ tay mình ra khỏi tay anh. “Trình Hoài Cẩn, chú làm thế này sẽ khiến tôi hiểu lầm đấy.”

Giọng nói của cô nhẹ tựa làn khói mỏng manh chẳng thể nắm bắt.

Cõi lòng Trình Hoài Cẩn đau đớn tựa dao cứa.

“Chú mau buông tay đi, tôi không muốn tự mình đa tình thêm nữa.” Thực lòng, trước mắt cô đã nhoè nhoẹt mờ mờ không nhìn rõ được thứ gì nữa.

Tô Chỉ dùng hết sức rút cổ tay mình ra. Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô càng lúc càng siết chặt hơn.

“Bắc Xuyên không có thứ gì đáng để cháu nhung nhớ sao?” Trình Hoài Cẩn chậm rãi hỏi.

Trái tim Tô Chỉ bắt đầu đau nhói quặn thắt, cô gạt bỏ mọi ký ức liên quan đến Bắc Xuyên, há chẳng phải cũng là xoá nhoà mọi thứ giữa cô và Trình Hoài Cẩn ư.

Cô muốn giữ vẹn nguyên mọi phút giây hạnh phúc vui vẻ của hai người, nhưng cũng muốn gạt đi hết thảy mọi khoảnh khắc rung động của bản thân.

Khuôn mặt Tô Chỉ đẫm nước mắt.

Cô đã không còn kiểm soát được bản thân mình nữa rồi.

“Trình Hoài Cẩn, tôi không hiểu chú đang nói gì cả.”

Giọng cô nghẹn ngào không sao kìm được, nước mắt tuôn rơi tí tách, “Trình Hoài Cẩn, tôi thật ngốc. Lời chú nói tôi nghe không hiểu, điều chú làm tôi nhìn không thấu, tôi cũng không biết phải trả lời câu hỏi của chú như thế nào nữa.”

"Tôi không hiểu biết nhiều, cũng không biết cách giữ phép lịch sự cuối cùng giữa người với người ra sao. Tôi đây không làm được, và cũng không thể vờ như chẳng biết gì trong khi rõ ràng đêm hôm ấy chú đã nắm chặt tay tôi."

Cơ thể của Tô Chỉ không ngừng run rẩy, nhưng cô vẫn nói tiếp: "Trình Hoài Cẩn, tôi không hiểu. Cho nên chú đừng đối xử với tôi như vậy có được không? Xin chú đấy."

Mỗi một tiếng khóc nghẹn của cô đều cật lực kiềm chế, nhưng Trình Hoài Cẩn lại cảm thấy tựa như một lưỡi dao sắc bén, cắt nát trái tim anh ra từng mảnh.

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô càng thêm siết chặt không kiểm soát được, anh nghĩ mình nhất định là bị điên rồi.

Trình Hoài Cẩn nhẹ nhàng thả cổ tay cô ra, vết bầm tím đã hiện rõ trên làn da.

Nhìn xuống bàn tay vô lực buông thõng trên hộp tay vịn của mình, Tô Chỉ nhớ lại khoảng thời gian khi hai người ở trong bệnh viện lần đó.

Đôi bàn tay đặt kế bên nhau ấy, sẽ chẳng còn nữa.

Trái tim lại một lần nữa chùng xuống. Cô nghe thấy tiếng ù ù chói tai dần tăng tiết tấu, cô biết, tất cả đã kết thúc rồi.

Trình Hoài Cẩn đã đưa ra sự lựa chọn của riêng anh.

Cơ thể hoàn toàn tê dại đi.

Ấy thế nhưng, vào khoảnh khắc Tô Chỉ định thu tay về.

Cô nhìn thấy bàn tay to lớn vừa buông lơi ấy, lần này lại vững vàng lướt qua từng kẽ ngón tay cô.

Tiếng ù bắt đầu vang lên mất kiểm soát.

Thế giới trở thành một vòng xoáy không ngừng quay cuồng.

Mọi thứ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.

Bàn tay trái lạnh buốt và tê dại ấy...

Được Trình Hoài Cẩn nắm chặt sít sao.

Cô nghe thấy Trình Hoài Cẩn khẽ cất giọng: “Đừng đi tìm Giang Triết.”

“Tôi không muốn em đi tìm cậu ấy.”

Sống lưng Tô Chỉ lạnh toát, lại một lần nữa, anh nắm chặt lấy tay cô.

Một giọng nói gần như không thể nghe rõ.

Cô mở miệng hỏi: "Trình Hoài Cẩn, tôi không hiểu. Chú phải nói cho tôi nghe thì tôi mới dám tin."

Trình Hoài Cẩn nhìn cô thật sâu. 

Viền mắt đỏ hoe, sắc mặt nhợt nhạt.

Trên hàng mi nhẹ run còn vương giọt lệ ướt đẫm. 

Đôi môi khẽ hé mở vì sợ hãi và kinh ngạc không dám tin.

Đỏ hồng mà lại căng mọng.

Trình Hoài Cẩn khẽ mím môi. Anh nói: "Những gì em thấy, những gì em nghĩ, đều là thật."

“Tô Chỉ, hiện tại đây là điều tôi có thể làm được nhiều nhất rồi.” Lý trí dần trở lại, Trình Hoài Cẩn chậm rãi nắm chặt tay cô. Nhịp tim anh cũng đập dồn dập như sấm dậy.

"Em còn chưa thành niên, tôi sẽ không làm gì hết. Đây là giới hạn của tôi, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Nhưng," Trình Hoài Cẩn dừng lại một chút rồi nói tiếp, "nhưng tôi cũng không thể tự lừa mình dối người được nữa.”

Ánh mắt anh trở nên mãnh liệt da diết như muốn hoàn toàn bao trọn lấy cô.

“Tôi không muốn cả mình và Bắc Xuyên đều bị em quên lãng.”

Lần đầu tiên, Trình Hoài Cẩn dốc lòng bộc bạch nỗi niềm rằng anh không thể cứ thế buông bỏ cô.

Tô Chỉ bật khóc không sao kìm lại được, nhưng cô cũng chỉ có thể dựa sát lên bờ vai Trình Hoài Cẩn.

Tất thảy, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Chỉ vậy mà thôi.



Tô Chỉ dựa vào vai Trình Hoài Cẩn khóc lóc một trận đã đời, cuối cùng khóc đến nỗi cả người mất hết sức lực.

Trình Hoài Cẩn kêu cô về nghỉ ngơi sớm.

Tô Chỉ xuống xe, Trình Hoài Cẩn đi vòng qua phía kia lấy áo khoác giúp cô. Anh giơ cao hai cánh tay, mở rộng chiếc áo khoác ra sau lưng Tô Chỉ.

“Mặc áo khoác vào, bên ngoài trời lạnh.”

Tô Chỉ ngẩng đầu nhìn Trình Hoài Cẩn cách mình gần ngay trong gang tấc, hai cánh tay đang giơ lên ​​​​của anh hệt như đang ôm lấy cô vào lòng.

Một nỗi thôi thúc m.ạnh mẽ, không thể kiểm soát được đang dần nung nấu trong trái tim cô.

Anh nói mình sẽ không làm gì cả.

Ngay cả một cái ôm anh cũng tiếc rẻ trao cô.

Tô Chỉ không giơ tay mặc áo khoác như lời anh nói.

Trình Hoài Cẩn vừa định mở miệng thì chợt cảm thấy lồng ng.ực mềm nhũn. Đôi tay trắng nõn ấy vòng qua thắt lưng, hoàn toàn ôm chặt lấy anh.

Trình Hoài Cẩn chết lặng không nói nên lời.

Cơ thể trong nháy mắt trở nên cứng đờ, rồi sau đó cũng dần dần lấy lại xúc giác.

Gò má cô áp lên lồng ngực anh.

Cánh tay cô vòng qua thắt lưng anh.

Cơ thể cô dán sát lên lồng ngực anh.

Mềm mại tựa vốc nước sông xuân trôi tuột đi bất cứ lúc nào.

Mà cũng hệt như làn gió xuân thổi bùng lên ngọn lửa rạo rực.

Trong bãi gara sáng choang, thật lâu sau cũng không phát ra tiếng động nào.

Ánh đèn ấy, vụt tắt rồi.

Tô Chỉ không buông tay, cô ngẩng đầu lên tham lam ngắm nhìn Trình Hoài Cẩn dưới sự che đậy của bóng tối.

Bàn tay đang vươn ra sau lưng Tô Chỉ của anh không hề hạ xuống, chỉ mơ hồ ôm hờ cô vào lòng.

Nhưng anh không ngăn cản cô, điều ấy khiến cô lại một lần nữa đắm chìm trong sự dung túng vô bờ của anh.

Và cũng khiến cho lòng tham của cô ngày một bành trướng.

Tô Chỉ nhẹ nhàng kiễng chân lên.

Hơi thở của cô chậm rãi tiến gần.

Cứ thế vượt qua lồng ngực, rồi lướt qua cổ anh.

“Tô Chỉ.”

Trong bóng tối, giọng nói của anh khẽ khàng đến độ chỉ mình cô có thể nghe thấy.

Là bất lực, nhưng cũng thật nghiêm khắc.

Khựng lại trong thoáng chốc. Tô Chỉ hạ chân đứng trở lại xuống mặt đất.

Rồi lại một lần nữa, cô áp sát gò má mình lên lồng ngực Trình Hoài Cẩn.

Tiếng nhịp đập con tim rộn ràng hoàn toàn lấn át lý trí của cô vào giờ phút này. Một loại bản năng mãnh liệt trào dâng từ trái tim cô.

Cũng khiến cô dạn dĩ hơn bao giờ hết.

Không chút che đậy lòng tham vọng trắng trợn, cứ vậy áp lên lồng ngực anh mà cất lời:

“Trình Hoài Cẩn.”

“Mười sáu tháng sáu, em tròn mười tám tuổi.”

- --

*Từ giữa chương này mình sẽ thay đổi xưng hô của nam nữ chính theo ngữ cảnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện