Bất U nắm chặt túi vải, cẩn thận đi đến phía trước.
Gió nhẹ thổi qua, đánh mùi máu tanh ngày càng nồng đậm, trận trận buồn nôn.
Chỉ có những pháp sư đã tiếp xúc qua nhiều tà vật mới làm quen được với nó.
"Chào!"
Âm thanh treo ở phía trên, Bất U ngẩng đầu nhìn, bắt gặp một cậu nhóc khoảng trừng mười bảy mười tám tuổi ngồi gác chân trên cành cây, lưng dựa vào thân cây.
Bộ dạng cà lơ phất phơ phong lưu trần tình, hình như đang ngồi đợi chính Bất U.
Cậu ta có dáng người nhỏ, lưng thẳng như cây lao, mặc quần jeans cùng áo khoác da đóng thân trên.
Mái tóc hơi dài lất phất trong gió, cậu ta nhìn xuống, cặp mắt nhỏ dài, cằm rộng, giữa mặt có một vết sẹo đi từ đuôi chân mày kéo chếch xuống mang tai bên kia.
Nhìn qua diện mạo vô cùng hung ác, vẻ mặt cậu cũng lạnh lùng vô cảm, không thích hợp đối với một thiếu niên.
"A Di Đà Phật!" Bất U đối với thiếu niên thủ lễ.
"Có người bỏ ra năm tỷ đổi lấy mạng ông." Thiếu niên mặt không biến sắc nói.
Bất U sờ sờ cái đầu sáng choang.
"Mạng của bần tăng thật có giá!"
"Sai! Còn có cả Phật Ấn.
Nếu ông đưa nó ra, từ nay đừng xuất hiện nữa, tôi sẽ nói rằng ông đã chết."
Bất U nhìn thiếu niên nói.
"Phật Ấn, đúng là có, nhưng mà hôm qua thời tiết lạnh quá, bần tăng lỡ đem nhóm củi nướng gà.
Hơn nữa đã nhận tiền rồi, thí chủ nên giữ uy tín đi!"
Thiếu niên nhếch mép cười nhạt.
Cậu búng hai ngón tay, đột nhiên, bên dưới mặt đất "Ầm" bốn tiếng, bốn cái cột khói xuất hiện trước mặt Bất U.
Gió thổi khói phai, để lại bốn thân người cao lớn, ăn mặc Âu phục, đều là đàn ông.
Đặc biệt hai con mắt mở to trừng vào Bất U, con ngươi toàn là màu đỏ.
Huyết thi!
Đây là một loại dị tính của hành thi, tuy nhiên, cho thi trùng uống máu, luyện thành huyết thi, sức mạnh và tốc độ đều hơn hành thi phổ thông.
Thiếu niên khoanh tay nói.
"Chúng ta đấu với nhau một trận!"
Bất U thò tay vào túi vải, rút ra một thanh gậy ngắn bản hơi tròn mà lại hơi dẹp, là hình elip đấy.
Nó bằng thép đen, có tay cầm như kiếm.
Nhưng đầu trên là dạng thô giống côn, khắc mấy đường vân uốn lượn, gọi là Hàng Ma Xử.
Đây là biểu tượng của hộ pháp phật gia.
"Đấu cái gì?"
"Tôi không hứng thú với mạng của ông, lấy thứ quý giá nhất, Phật Ấn." Thiếu niên nói.
"Vậy đi, bần tăng cũng lấy thứ quý giá nhất!" Bất U nhìn vào bốn huyết thi, bàn tay vuốt Hàng Ma Xử.
"Tôi có một cây trâm ngọc, cả giới pháp sư đều muốn lấy nó."
"Quyết định!"
Thiếu niên búng tay, bên dưới, bốn huyết thi nhảy đến.
Bất U sải bước xông lên, trong túi vải, đồng thời linh xà một đường phóng ra hoá thành thân ảnh Kiều Nhi trong gang tấc.
Kiều Nhi rung hai cánh tay, hai thanh kiếm sắc rơi trên bàn tay.
Bất U dùng Hàng Ma Xử đập vào ngực huyết thi, lồng ngực bị đánh vào vang lên âm thanh trống rỗng, huyết thi văng ra ngã xuống, vừa một giây sau đã bật đứng lên.
Bất U đi nửa bước, huyết thi thứ hai đã từ sau lưng ập đến, anh đảo chân nhảy lên trên, Hàng Ma Xử vòng ra sau ót huyết thi.
Cú đánh khiến cho huyết thi úp mặt xuống đất nhưng cũng tự động kéo thân người đứng lên.
Gần đó, Kiều Nhi giao đấu với hai huyết thi.
Cô không thể đánh ngã huyết thi, nhưng dùng sự linh hoạt tránh những đòn tấn công, thân thể lướt qua một cái chém bên hông huyết thi.
Một bên, huyết thi còn lại lao đến, cô tiếp tục lướt qua, lưỡi kiếm đã liếm sau lưng hắn.
Da thịt trên huyết thi khẽ rách nhưng không có máu, tuy nhiên lại chẳng thể gây thương tổn cho chúng.
Bất U phóng Hàng Ma Xử xuyên qua mặt huyết thi, một trận nổ vang lên cướp mất đầu huyết thi.
Nhưng huyết thi cho dù không có đầu vẫn có thể nhảy đến, quả đấm rơi trên ngực Bất U khiến anh văng trúng một thân cây.
Lúc này, có thể nhìn thấy ngay cổ huyết thi có một con thi trùng màu đỏ đang bò lúc lắc.
Thi trùng được uống máu, cơ thể cũng bị nhiễm sắc thành màu đỏ, xưng là huyết trùng.
Trông như con đỉa mập mạp hút máu no người.
Huyết thi lạnh nhạt nhích chân, thân thể lao vọt đến.
Bất U canh thời điểm nhảy lên, cắm hai ngón tay vào cổ huyết thi, miệng niệm chú, tiêu diệt huyết trùng vừa siêu độ cho nó.
Mà huyết trùng là bộ điều khiển của huyết thi, huyết thi lập tức bất động, sau đó thân thể gục xuống.
Kiều Nhi cũng nhận ra yếu điểm này, song kiếm chọc vào