"Mày qua cô Bửu hàng xóm đuổi đám côn đồ đi đi! Tao đã cho bà ta một lá bùa đánh dấu, đi đến sẽ thấy.
Lá bùa còn giúp cho bọn người kia bị yếu dương khí, dễ sinh ảo giác.
Nhớ, đi nhanh rồi về!"
Trong nhà, Lý An Đăng ngồi đối diện Lê Yến Xuân trên bộ sofa.
Hắn đang bấm bấm điện thoại, một bên gọi Thiên Bảo đi làm việc.
Sự cố là Lê Yến Xuân giới thiệu hắn với một người hàng xóm, hứa sẽ giúp giải quyết chuyện vặt.
Nhân tiện muốn quảng cáo tên tuổi cho pháp sư.
Thiên Bảo bò nhanh ra ngoài cửa.
Lê Yến Xuân xoay xoay ống hút trong ly nước kiwi, thấy cánh cửa tự giác mở ra rồi đóng lại, khom đầu nhìn Lý An Đăng nói nhỏ.
"Đi rồi à?"
Lý An Đăng đặt điện thoại xuống bàn, gật đầu, sắc mặt chuyển qua ưu tư.
"Nên chuẩn bị thế nào đây?"
"Bây giờ tôi mới biết có người tốt với quỷ như vậy!"
"Là người hay quỷ đều như nhau.
Sư phụ tôi có nói.
Ma quỷ không bằng lòng dạ con người. Ai...!Sao lại nhớ ông già đó nữa?"
"Anh xem như lúc làm sinh nhật cho anh đó!?" Lê Yến Xuân nói.
Lý An Đăng ngước mặt lên, có chút khổ tâm.
"Tôi chưa từng làm sinh nhật.
"Được, vậy theo ý bản tiểu thư!" Lê Yến Xuân tung quả đấm.
"Đầu tiên phải mua bánh kem!"
"À..."
Kết quả Lê Yến Xuân dẫn Lý An Đăng đi dạo trong con phố.
Lý An Đăng đến mấy cửa hàng đều không thành công.
Đi vào cuối tuần cùng ngày lễ nhập chung một chỗ, hắn thì không đặt hàng trước, bánh kem khó mà giao ra.
Có chỗ hắn đến hỏi mua, xếp cả hàng người dài, tới lượt hắn thì báo là hết bột, có phải chơi nhau không.
Gần tám giờ tối.
Lê Yến Xuân chỉ còn cách dùng xe hơi chở hắn đến một nhà hàng chuyên làm tiệc, giúp hắn hoàn thành bánh sinh nhật.
Ở nhà hàng, đương nhiên ngày lễ còn khó tìm hơn quán bình thường, vả lại thời gian đã trễ.
Bất quá Lê Yến Xuân quen biết với chủ nhà hàng, gọi mấy đầu bếp làm gấp bánh kem cho hắn.
"Anh muốn cắm mấy cây nến?"
Hai người ngồi bàn riêng chờ đợi, Lê Yến Xuân mở miệng nói.
Lý An Đăng cũng vừa nghĩ đến chuyện này.
"Tôi đoán nó ba tuổi, ba cây."
"Không phải quỷ có âm thọ sao? Sao không dùng tuổi âm cho nó?" Lê Yến Xuân tỏ ra kinh nghiệm phong phú nói.
"Tuổi âm...!Không được! Coi Thiên Bảo đã làm quỷ mấy trăm năm, thấy không hợp lắm!"
Lê Yến Xuân gật gật đầu, tiếp theo hiếu kỳ nói.
"Anh kể chuyện Thiên Bảo thật tội nghiệp, trên đời này có hoàn cảnh đáng thương như vậy?"
"Tại cuộc sống của cô khá bằng phẳng, cho nên thường không hay gặp." Lý An Đăng nói, thấy Lê Yến Xuân có chút quê độ, hắn nói tiếp.
"Sinh con ra, nhà không phú cũng quý mới đặt tên Thiên, nếu không sau này sẽ rất vất vả.
Đằng này mang cả họ Thiên, nhà bán thuốc phiện, nó không tránh được nghiệp.
Nhưng Thiên Bảo chưa bao giờ hận cha mẹ nó.
Cũng đáng thương cho nó mải mê làm quỷ, ngược lại nó có thể trở thành tiên đồng."
Đang đối thoại, một cú điện thoại đánh tới.
Lý An Đăng móc máy nghe, chính là Trần Đại Long gọi.
Lý An Đăng buồn bực nói.
"Chuẩn bị tới đâu rồi?"
"Có pháo rồi!"
"Pháo cái đầu anh, quỷ sợ âm thanh lớn!"
"À, để tôi đổi! Tôi muốn nói chuyện này, quan tài nhỏ trên bàn đang rung, có vấn đề gì không?"
Lý An Đăng nhíu chặt chân mày, nói.
"Coi chừng Thiên Bảo có chuyện, anh cứ ở nhà!"
Xong, hắn tắt máy.
Lê Yến Xuân hỏi hắn có chuyện gì, hắn chưa muốn giải thích.
Vừa kịp lúc bánh kem giao ra, hắn liên tiếp nói cảm ơn, lập tức cùng Lê Yến Xuân về nhà.
Xe dừng lại trước cửa, Lý An Đăng đưa bánh kem cho Lê Yến Xuân, mở cửa xuống xe trước.
"Mang bánh lên phòng giúp tôi!"
Lê Yến Xuân nhìn ra cửa kính.
"Còn anh?"
"Tôi đi một lát."
Lý An Đăng xốc ba lô đi thẳng theo con đường.
Lê Yến Xuân buồn bực nhìn theo, sau đó bấm nút trên bộ điều khiển, đợi cho cổng nhà mở, cô đảo tay lái đem xe vào trong.
Đến một toà nhà khoảng mười mấy mét, Lý An Đăng từ bên ngoài nhìn vào đã tắt hết đèn.
Hắn đạp lên chân tường, phóng vào trong sân nhà.
Cả bầu không khí vắng lặng.
Lý An Đăng nhanh chóng lấy lọ sứ, đọc thần chú.
"Sắc thỉnh âm linh lai pháp đàn, tam hồn thất phách hồi khứ lai, vân đầu bích lạc lai thọ hưởng, hồi hoàn hướng thượng bảo đàn trung.
Âm giả tự nhiên lai, âm giả tự nhiên lai..."
Sau đó lấy Chiêu Hồn Phù đốt lên.
Tức khắc cái lọ sứ rung lên trong nắm tay.
Lý An Đăng biết là Thiên