"Quỷ thị giả nhiều quá, con tinh này cũng phải sống mấy nghìn năm.
Là một Thiên yêu." Trương Thái Can phát giọng vừa khàn vừa yếu ớt.
"Mọi người, làm sao đây?"
Lão quay sang nhìn, phát hiện tất cả cũng chằm chằm nhìn lão.
Ở đây lão có quyền lực nhất mà.
Lão nói.
"Đừng nhìn tôi, tôi không biết lãnh đạo đâu!"
Sau đó, tất cả vẫn bất động nhìn lão.
"Được rồi, chúng ta chia nhau ra! Đầu tiên phải đưa con tàu ra khỏi chỗ này!" Như vậy cũng hợp lý, nếu đợi cho tàu cứu hộ đến cũng chỉ chuyển từng đợt người bên trong.
Mà họ còn chọn phương pháp sửa chữa tàu, thời gian rất lâu.
Trương Thái Can quét mắt qua, nhìn Lương Bình nói.
"Anh đi với tôi!"
Lương Bình có tính nóng nảy, đi cùng một ông già cho khỏi gây sự.
"Được!!!" Gã quát lên, đi đến Trương Thái Can.
Tiếng nói của gã khiến cho người đi tuần nghe được, xách đèn pin chạy đến.
"Không được tụ tập! Không biết thuyền đang gặp chuyện sao?"
Người này cũng tò mò lại gần, nhìn xuống bên dưới.
"Người gì không có ý thức?"
Hắn móc cái bộ đàm đưa lên miệng, nhìn xuống mấy diện mạo bên dưới.
Hắn liền méo miệng la ú ớ một tiếng, trợn mắt lao đầu ra ngoài.
Dương Hoàng Minh Trung chụp cổ áo hắn, ném ngược vào trong.
Rốt cuộc hắn ngất đi nằm một đống bên dưới.
"Cậu nữa!" Trương Thái Can chỉ ngay Lý An Đăng.
"Sẵn sàng thôi!" Lý An Đăng rảo bước đi đến.
"Còn lại...!Bảy người, chia nhau hai bên trái phải bảo vệ tàu, ngăn không cho mấy con thủy thi lên đây." Trương Thái Can tiếp tục chỉ đạo mấy người.
Kết quả là "người tốt bụng" Trần Đại Long đi với "bệnh nhân đau cột sống" Đỗ Trung, "quái nhân" Dương Hoàng Minh Trung.
Còn lại là Bất U, Võ Chính Lâm, Cao Cao, Tô Linh chung một nhóm.
"Tất cả bảo trọng!" Trương Thái Can quay người qua hướng đầu tàu, chống gậy dẫn đầu, Lý An Đăng và Lương Bình đi theo lão.
Hai nhóm còn lại cũng chia nhau ra, ba người Trần Đại Long vẫn ở chỗ cũ, mượn tạm ánh đèn của Lý An Đăng.
Cảnh tượng như là trong phim, có hải tặc đang đột nhập lên thuyền nhưng bọn này không dùng dây.
Những thủy thi bò rải rác khắp nơi, so với đàn côn trùng di chuyển trên tường không khác nhau lắm.
Có lẽ chúng vẫn là một dạng cương thi, tốc độ khá chậm chạp.
Hiện tại có vài thủy thi cũng đã tới mép thuyền, Trần Đại Long rút roi gỗ đào tát vào đầu một thủy thi.
Đầu nó "Xì" một tiếng bốc khói, nó cũng ré lên một tiếng, buông mình rơi thẳng xuống dòng sông mát lạnh.
Âm thanh thủy thi rơi xuống nước khiến cho Trần Đại Long cao hứng, cậu chuyển cây roi sang hướng khác, nhưng lần này thủy thi bò chưa kịp đến, roi chạm không tới.
Cậu bèn chống bàn tay trên thành, tay kia cầm roi với xuống định khều lấy nó.
"Ngốc vừa thôi!" Đỗ Trung không vừa ý nói.
"Rủi như rớt xuống sông thì sao?"
Trần Đại Long vừa xong cạy thủy thi rơi xuống, hoảng hốt lùi lại, nói.
"Đúng rồi, tôi không biết bơi!"
Dương Hoàng Minh Trung thất vọng nói.
"Còn không mặc áo phao?"
"Đúng đúng rồi! Tôi phải vào trong lấy áo phao!"
"Tên ngốc này!" Đỗ Trung kéo Trần Đại Long, làm bộ bất đắc dĩ, trút ra một viên thuốc đen xì như ***.
"Ngậm nó vào, có nhảy xuống nước cũng không hề gì!"
Trần Đại Long dùng hai ngón tay kẹp viên thuốc, vô cùng hoài nghi.
"Có thứ ăn vào cũng biết bơi hả?"
"Nếu người biết bơi đương nhiên sẽ biết bơi, còn không biết bơi sử dụng cũng không biết bơi!" Đỗ Trung giải thích, Trần Đại Long ngây ngốc, gã nói tiếp.
"Nhưng nó giúp cậu không bị ngạt nước, nếu rủi có xuống đó...!Đi bộ vào bờ cũng được!"
Nghe qua không hợp lý cho lắm, nhưng cách này là nhanh gọn nhất, Trần Đại Long khổ sở ném viên thuốc vào mồm, nhăn mặt nói.
"Hôi quá! Thứ gì vậy?"
"Đây là hỗn hợp thuốc tôi chế tạo từ thịt của thủy thi." Đỗ Trung liền khoe thành tích.
Trần Đại Long có ngu cũng biết, xanh mặt hết sức.
"Ý ông nói là xác chết trôi?"
Nhưng tiếc là trận giật mình vừa rồi khiến cậu đẩy luôn cả viên thuốc qua cổ họng, dạ dày cuồn cuộn.
Cậu bèn buồn đến no mấy ngày.
"Trận địa là đường thẳng đứng, chúng ta bên trên, kẻ địch đang phía dưới, chúng ta có lợi thế hơn!" Dương Hoàng Minh Trung phân tích.
"Cận chiến là cấm kỵ, trường hợp này nên tấn công từ xa."
Dứt lời, anh chà bàn tay phía trên thành tàu, một xấp bài kéo ra một hàng.
Tay kia liền phủi một cái, vô số lá bài nối thành mấy đường dài bắn xuống phía dưới.
Mà nhìn những lá bài như dính nhau không đứt, giống những con