Ngày hôm đó, ba người ngủ say đến chiều tối.
Nguyên nhân lúc còn trên thuyền chẳng ai được ngủ, mà chuyến đi mang kết quả thực sự rất dài.
Đây là khách sạn hạng nhất của thành phố, Lý An Đăng được một người bí mật tài trợ.
Tuy nhiên kinh phí có hạn, ba người ở cùng một phòng, nhưng một phòng đối với họ là quá đủ.
Trần Đại Long lục tủ lạnh lấy bánh ngọt.
Nhưng cả cái khách sạn này chưa chắc nhét đủ vào bụng cậu nói chi đến cái tủ nhỏ nhoi.
Ăn nửa chừng thì cậu nảy sinh ý kiến ra ngoài ăn.
Tất cả đều đói bụng nên xuống đường, tìm một quán đồ nướng.
Họ kêu thêm rượu, Bất U không uống, còn Trần Đại Long là kẻ hăng hái nhất thế nhưng chính cậu là người gục ngã.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Sự khác nhau giữa người tu hành và thầy cúng là điểm này, uống rượu.
Bất U có thể ăn thịt nhưng không đụng đến bia rượu.
Thành quả là một chồng đĩa trên bàn, hơi men quanh quẩn.
Lý An Đăng cũng thoáng say, mân mê ví tiền.
Thanh toán xong, cả ba lang thang đi về.
Trần Đại Long hát dăm ba câu, rốt cuộc dừng lại nôn thốc nôn tháo, cả người nồng nặc.
Lý An Đăng và Bất U vác cậu đến khách sạn.
Sáng hôm sau.
Lý An Đăng ngồi sát cửa sổ, xem một tấm sơ đồ.
"Trâu bò, đêm qua chúng ta về nhà bằng cách nào...!Ọc ọc!"
Trần Đại Long bên trong nhà tắm đánh răng vừa nói.
"Bằng đường tiêu hoá." Lý An Đăng nhẹ nhàng nói.
Hôm qua Trần Đại Long say đến không biết trời trăng mây đất, chưa ai thẩm vấn.
Đã vậy, đến sáng tỉnh lại Lý An Đăng còn thấy cái chân cậu ta gác lên bụng mình, thảo nào nằm ác mộng bị quỷ bắt.
Hành nghề bắt quỷ lại bị quỷ bắt, suýt nữa Lý An Đăng tự sát trong mộng.
Ban sáng mua đồ ăn, hắn đã xử lý một hộp cháo, chừa lại cho Trần Đại Long một hộp.
Còn Bất U vừa thủ tiêu xong năm cái bánh đậu xanh.
Trần Đại Long nhào đến mở hộp cháo, đi đến phía Lý An Đăng, tò mò nói.
"Đang xem gì vậy?"
"Nơi hành nghề." Lý An Đăng liếc mắt lên.
"Anh có xem Thế Giới Động Vật không? Yếu tố thành công của kẻ săn mồi nằm ở sự quen thuộc địa hình."
Trần Đại Long húp một thìa cháo, nghĩ nhanh qua nói.
"He he, tôi là người mà?"
Lý An Đăng nhìn cậu ta, chán nản lắc đầu.
"Con người có thể lấy nó mà áp dụng binh pháp.
Biết trận chiến Xích Bích không? Châu Du lợi dụng thiên thời địa lợi đốt thuyền Tào Tháo."
Trần Đại Long tỏ ra không phục nói.
"Hồi xưa làm gì có Thế Giới Động Vật?"
Lý An Đăng có chút mất hứng, tiếp tục xem sơ đồ.
"Như một con heo!"
Bất U quay trở lại vào trong.
"Hôm nay chúng ta đi đâu?"
Trần Đại Long được mở cờ, chuyển hướng qua Bất U.
Nói tới nói lui, đều bàn về những địa điểm ăn chơi.
Bất U không uống rượu nhưng được kiểu ăn mồi thoải mái, gà nướng xiên que, gà rang muối ớt xiên que, đậu bắp xiên que đan xen thịt gà,...!
Lý An Đăng ngước lên cắt đứt hai người.
"Tôi sắp hết tiền rồi! Các người nghĩ xem chúng ta ở được mấy ngày nữa?"
Trần Đại Long ngậm cái muỗng, xoè bàn tay tính tính toán toán, chậc lưỡi tiếc rẻ.
"Cùng lắm là hai ngày!"
Lý An Đăng giơ hai ngón tay, nhưng...!"Hai tiếng nữa! Chúng ta đừng quên đến đây để làm gì! Nơi đến sẽ là trường học, có người sắp xếp cho chúng ta vào đó hợp pháp, sẽ ở ký túc xá."
Bất U và Trần Đại Long thất vọng đứng hình nửa ngày, những cuộc ăn chơi kết thúc, và Trần Đại Long không được nhậu rồi ói nữa.
Trần Đại Long rút cái muỗng khỏi miệng, suy ngẫm chuyện gì, chạy đến bên Lý An Đăng cười đểu.
"Xong lần này thì ai trả thù lao cho chúng ta?"
Lý An Đăng không đáp, từ tốn lắc đầu.
"Ai...!Hành đạo gì chứ? Làm thuật sĩ đúng là bất công! Tôi đang bảo vệ hoà bình thế giới đấy! Hi sinh bản thân mà không ai nhắc đến, có khi họ thấy được còn cho là lừa gạt.
Những cái sai thì bị người ta moi móc ra, có bất công hay không?" Trần Đại Long bắt đầu khóc.
"Trưởng lão thấy sao?"
"A Di Đà Phật! Bần tăng thấy việc gì mình làm tốt, có ai nhắc hay không không quan trọng.
Còn cái sai mà bị người ta moi móc tức là mình chưa hoàn thiện, chưa phục được người."
Lý An Đăng vỗ đùi.
"Không sai! Tư tưởng lạc quan là phải như vậy chứ! Bây giờ tôi phổ biến mục tiêu của chúng ta.
Ban ngày cả ba chúng ta