Tiếng chuông vang lên một hồi dài.
Tất cả học sinh nghe đến đều như muốn dựng cả tai.
Đặc biệt ba người Lý An Đăng cảm giác ánh sáng le lói, thần trí minh mẫn gấp bội phần.
Lâu rồi không quay lại lớp học, kỷ niệm tuổi thơ là có, nhưng mà cực hình tâm lý cũng có.
Lý An Đăng cùng hai người nhanh chóng vào thang máy, đi lên ký túc xá.
Nơi đây rất đông, học sinh lên xuống liên tiếp, bốn dãy thang máy nhưng cho nhau kẹt cứng.
Đến khi lên tầng nội trú, học sinh thưa dần, ba người về gian phòng thời gian điểm gần tối.
"Đi học không vui!" Trần Đại Long than vãn.
"Anh ngủ nhiều nhất, còn không vui?" Lý An Đăng nói, lủi vào nhà tắm.
Cả ba thay phiên tắm, trời tối hẳn.
Lý An Đăng đứng ngoài hành lang nhìn xuống, quan sát về hướng nhạc viện.
Đèn còn mở, tiếng đàn nho nhỏ.
Hắn đợi cho đến khi ánh sáng mất đi, vài học sinh kéo ra về, không có chuyện gì hết.
Hắn vào trong, kể lại chuyện cho hai người nghe.
Trần Đại Long cả kinh nói.
"Nếu tìm cảnh sát thì sẽ bắt chúng ta trước mới đúng! Không được đâu!"
Nhưng muốn điều tra tung tích một người không dễ, huống chi người chết đã rất lâu.
Lý An Đăng có ý nhờ vả Lê Yến Xuân, sau đó nghĩ lại, hắn không có lí do gì làm phiền cảnh sát, không lẽ nói hắn đi bắt quỷ.
"Trưởng lão chắc chắn đó là Ác quỷ sao? Vậy mà ba chúng ta thoát được?"
"Bần tăng chắc chắn! Nhưng ả bị chấp niệm quấn lấy, không đuổi theo khỏi phòng." Bất U nói.
"Hay là anh dùng điện thoại tìm mấy trang báo đi! Xem những vụ án có liên quan trường này, không chừng thấy được gì?" Trần Đại Long nảy sinh một ý kiến không tồi.
Lý An Đăng nhìn cậu, cảm giác cái đầu heo trên cậu tan biến đi nhiều.
"Hôm nay giỏi!"
Hắn liền mở điện thoại, bắt wifi ký túc xá.
"Tôi lúc nào cũng vậy!" Trần Đại Long tự khẳng định mình, lấy giỏ đồ lục lọi.
Hồi sau đem ra một xấp bùa giấy, giật mình kêu.
"Thôi chết! Những linh hồn quỷ nước mình còn để đây."
Lúc đó Đỗ Trung nhốt quỷ rồi chuyền qua cho cậu, cậu thả rất nhiều quỷ hồn trong những lá bùa.
Cứ để mãi trong giỏ xách cũng quên mất, có chút ngộp nha.
"Mau đưa chúng đi đầu thai, để lâu không tốt! Thật là..."
Lý An Đăng khó chịu trách một câu, Trần Đại Long gãi đầu cười, tạm biệt hai người ra ngoài cho vong hồn siêu thoát.
Cậu vừa đi, không gian yên tĩnh không gì sánh bằng, Lý An Đăng tiếp tục điều tra thông tin.
Trần Đại Long bên ngoài hưởng gió mát.
Ở đây trong khu vực VIP, đương nhiên chẳng có bao nhiêu người.
Học sinh trung học đa số vẫn là về nhà.
Thời cơ có chút chín gục, Trần Đại Long phóng thích những linh hồn từ bùa, bắt đầu đọc Vãng Sanh Chú.
Tìm trên mạng đúng là tạp chủng.
Lý An Đăng thấy cả bầy vụ án không liên quan, mà chẳng đúng với trường này.
Trải qua khó khăn, ngồi muốn gãy lưng, hắn đã tìm được một vụ án liên quan đến trường học vào 14 năm trước.
Kết quả đúng là chết treo.
Mắt hắn sáng lên.
"Trưởng lão, tìm thấy rồi!"
Bất U vừa nâng niu miếng gà phô mai...!
"Lâm Bảo Thục, không phải người trên này.
Theo như thông tin thì hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, mười bốn tuổi theo một người cậu bà con đi làm xa, có dính đến vụ bê bối liên quan đến hàng trắng.
Khi mười sáu tuổi, người ta thấy cô học ở đây.
Khó tin thật...!
Vụ án xảy ra vào 11/08, cô tự sát trong lớp học, sau này đổi lại thành nhạc viện.
Điều tra cho thấy cô bị người tình phản bội, trở nên điên loạn nên giết cả cặp tình nhân kia, sau đó mới thắt cổ tự vẫn.
Sau này, lai lịch phanh khui, người ta còn biết cô có tiền là do lập âm mưu cướp tài sản của một triệu phú.
Còn lại bên dưới là lúc khám nghiệm tử thi cùng công đoạn điều tra." Lý An Đăng nhẩm lại, cảm giác nổi da gà.
"Đúng là kiếp người khó đoán!" Bất U cảm thán một câu.
"Lại là nạn nhân của gia đình.
Có điều...!Tính cách quá ác, không ai nghĩ một cô gái mười sáu tuổi làm được như vậy.
Trở thành quỷ càng khủng khiếp hơn!"
Đột nhiên chuông báo động vang lên.
Hai người nhập tâm quá mức, khẽ giật mình.
Không đợi họ ra, Trần Đại Long lướt ngang cửa.
"Bên ngoài...!Có chuyện!"
"Đừng nói quỷ chạy mất!" Lý An Đăng đoán già đoán non, tuyệt tình với khả năng Trần Đại Long.
Cậu ta lắc đầu.
"Không, tôi xử lý xong hết rồi!"
"Còn báo động kêu? Anh phá gì nữa vậy?"
Cậu ta tiếp tục lắc đầu.
"Tôi đốt bỏ mấy lá bùa nên nó báo."
"Hả?" Lý