Lá linh phù cuối cùng rời tay, hoa lửa thổi đến rồi bị dập tắt.
Trước quỷ hồn đầy vẻ kỳ quặc như thế này, cái đầu thì cứ cúi gập xuống, Trần Đại Long đã bị dồn đến phía cuối hành lang.
Trải qua một đoạn thời gian trốn tránh, con quỷ vẫn bám theo cậu dai như đỉa.
Rõ ràng cậu không kiếm chuyện nó, tại sao nó lại chui ra, mà nó từ đâu chui ra.
Xung quanh toàn là bóng tối, Trần Đại Long trộm nhìn đến dãy hành lang bên kia.
Nhưng thôi, cậu sẽ không đủ can đảm nhảy qua.
Rơi xuống ở tầng 15, không cần nhắc đến nhiều, thịt nát xương tan.
Quỷ hồn chầm chậm lướt đến, Trần Đại Long vội xoay người như điên, ngẫu nhiên một căn phòng còn chưa khoá cửa rơi trong tầm mắt.
Nó nằm ngay phía bên tay trái.
Lúc này không thể suy nghĩ nhiều, cậu xông vào phòng, thật ra là một lớp học gồm có bốn dãy bàn, kiểu dáng quen thuộc.
Tiếng cười của mụ nào đó truyền đến.
Trần Đại Long lạnh gáy, cả kinh quay lại, tuy nhiên không thấy quỷ hồn ở đâu.
Giờ phút này thật u ám, nhưng đột nhiên xuất hiện mấy dấu chân toàn máu bên dưới nền, chúng lại hiển thị rõ ràng.
Âm thanh cùng hình ảnh lấn tới, Trần Đại Long đoán mụ ở ngay trước mặt, đưa thủ ấn đánh trong không khí.
Kết quả đánh trúng một làn gió cứng cáp, sau đó thêm một luồng hơi quấn lấy Trần Đại Long, ném cậu qua một bên.
Cả cơ thể cậu không chống lại nó, giây phút ngắn ngủi chỉ thấy cái bảng bành trướng.
"Ầm!" Bụi phấn khẽ bốc lên, từ giữa cái bảng, Trần Đại Long rơi ạch xuống, đau má ơi.
Mụ ta lại xuất hiện phía trước.
Trần Đại Long bò dậy, luống cuống tự ngã ra ngoài bục giảng.
Mụ đưa hai cánh tay, một hơi chồm đến.
Lần này Trần Đại Long lăn người né tránh, chạy vọt về phía lối đi.
Không duyên không cớ cánh cửa đóng sầm lại, Trần Đại Long giật mình, dùng thân thể nhào đến.
"Ầm!!!" Suýt nữa cậu dính vào cánh cửa, đào thoát không hiệu quả.
"Dì hai, tha mạng!" Trần Đại Long dùng biện pháp tối ưu cuối cùng, quay lại nói.
Mụ ta lù lù đến, tung ra một tràng cười đáp trả.
Trần Đại Long thầm kêu moá nó, nhảy lên mặt bàn.
Mụ đưa bàn tay gầy gò chụp lấy lưng áo Trần Đại Long.
Cơn đau truyền đến, Trần Đại Long bay đi khoảng ba mét như siêu nhân, đùng đùng ngã trên mặt bàn, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
"Dì hai, chúng ta không có thù oán gì?" Trần Đại Long nhăn mặt nói, giọng đã yếu ớt đi.
Liếc ngang liếc dọc, không có chỗ nào chạy nữa.
Nữ quỷ này thật muốn tra tấn cậu đến chết sao.
Lúc này, tại bên ngoài...!
"Nơi đây là hiện trường kia mà?"
Đứng trước cảnh giới tuyến, Bất U nhìn qua ngoài lan can, một hình vẽ người cơ bản bằng sơn trắng.
"Tôi cũng không biết! Nhưng mà chỗ này rất bất thường!" Lý An Đăng đút la bàn âm dương vào túi, cùng Bất U di chuyển đến cuối hành lang.
Hắn khẽ nhìn đến căn phòng, ngước lên.
"Âm khí xung thiên, có quỷ dữ!"
"Dì hai, đừng lại đây!"
Từ bên ngoài không thể thấy gì, nhưng tiếng nói của Trần Đại Long phát ra.
Lý An Đăng ngẩn người một lát, thực sự Trần Đại Long đi lạc đến đây, nhưng bằng cách nào.
Lý An Đăng rút Ô Long Đao từ ba lô...!
Bên trong lớp học.
Nữ quỷ cảm nhận áp lực từ Ô Long Đao, quay phắt về phía cửa.
Mụ ta bay lui lại, thét lên một tiếng chói tai.
Trần Đại Long bên dưới gầm bàn, ló lên cái đầu.
"Ầm!!!"
Cánh cửa bị đẩy tung vào trong.
Lý An Đăng cùng Bất U xuất hiện.
Trần Đại Long mừng muốn rơi nước mắt, đứng lên.
"Hai người, tôi ở đây nè! Nhìn thấy không, thấy không?"
Lý An Đăng nhìn sơ qua nữ quỷ, Ô Long Đao chỉ thẳng về trước.
"Hoá ra là quỷ đê đầu, dám đụng vào người của huyền môn sao?"
Quỷ đê đầu là những linh hồn mang nặng chấp niệm về việc cúi đầu, ví dụ vì công việc, ngày qua ngày họ đều cúi xuống không thấy mặt mũi, hay lúc chết đi mà đầu họ không được ngẩng lên.
"Thầy pháp thì sao? Sẽ càng tăng đạo hạnh của ta lên!" Quỷ đê đầu khàn khàn đáp trả.
"Càn rỡ!" Lý An Đăng tung chân nhảy lên, quỷ đê đầu vung tay, mấy sợi xích to tướng từ đâu xuất hiện cuốn lại một vòng.
Tạm thời chúng ngăn được một đòn của Ô Long Đao.
Lý An Đăng kinh ngạc, theo như hắn biết loại quỷ này không có được sức mạnh như thế, sẽ phải có nguyên nhân gì.
Tức khắc Ô Long Đao xoay chuyển, một đợt sức mạnh ập đến phá vỡ mấy sợi xích.
Chúng như hoá thành khói trắng, đê đầu quỷ kinh hãi,