Ngày hôm sau, Bất U soạn đồ về quê.
Lý An Đăng không ngăn cản, chính là ngăn cản Trần Đại Long đi theo.
Trần Đại Long nhưng là rất muốn đi, Lý An Đăng có khả năng chặn không được, bị cậu vật ngã xuống đất.
Hắn chỉ còn cách đấm vào mặt cậu, Trần Đại Long ngồi xuống ôm lỗ mũi.
Lý An Đăng độc ác như hành thi.
Bất U rời đi, Lý An Đăng đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay.
Bên trong nhà, Trần Đại Long đứng lên tức giận.
"Trâu bò, sao không cho tôi đi? Anh không đi nhưng tôi đi, anh...!Không phải xem tôi là gu chứ?"
"Đại Long, tôi nghĩ cho Yến Xuân, còn cậu phải nghĩ cho Tuyết Tình! Âm sào Lệ quỷ không giống như hội chợ." Lý An Đăng mặt đầy khổ sở nói.
"Cũng cần phải đánh tôi đi?" Trần Đại Long bụm mũi oán trách.
"Tôi sai tôi sai! Không kịp giải thích!" Lý An Đăng xuống nước.
Hắn thật tình không cố ý gây gổ.
Để Trần Đại Long đi mất, khi về nhà nhất định sẽ bị Lê Yến Xuân bám theo.
"Nhưng anh còn phải về mang theo Thiên Bảo?"
"Chuyện đó tính sao! Thiên Bảo, nó còn nhỏ, tôi muốn nó ở nhà."
"Anh thật là, quỷ cũng lớn thêm được sao?"
"Anh thật không hiểu! Âm binh cũng như bạn, không phải công cụ! Tôi thấy chuyến đi lần này quá giới hạn của nó.
Còn nữa, anh có yêu Tuyết Tình không? Anh có muốn đẩy Tuyết Tình vào nguy hiểm không?"
Trần Đại Long giơ ngón tay cái.
"Tốt, trâu bò, tôi không lầm anh! Hai chúng ta làm đàn ông một lần.
Mà...!Cho tôi đấm anh một cái nhé? Huề nhé?"
Lý An Đăng xua tay.
"Tự làm tự chịu nhé?"
"Ê, anh có phải đàn ông không?"
Bẵng đi hai ngày sau, Lý An Đăng nhận một cuộc gọi đến từ Cao Cao, kết quả đã tìm ra nơi chôn cất Lâm Bảo Thục, xác còn nguyên vẹn.
Lý An Đăng có chút sợ hãi, đúng là oán khí thật mạnh nha.
Không chừng đem xác nàng đến đây, vô tình cho cả hai thành sát thi.
Nhưng không còn cách nào khác, Lý An Đăng hỏi Cao Cao đem quan tài nàng đến trường học, Cao Cao hứa cố gắng đáp ứng.
Dừng lại lúc này, Bất U còn chưa kịp quay lại.
Lý An Đăng đánh điện thoại xuống, Bất U cũng sắp lên đến nơi.
Cẩn thận hơn, hắn và Trần Đại Long sẽ đợi trưởng lão.
Bất quá tối đến, trong nhạc viện vang lên một loạt tiếng thét chói tai.
Lý An Đăng và Trần Đại Long giật nảy mình, chạy xuống sân trường, đi thẳng đến học viện.
Lúc này đã đến buổi tối chín giờ hơn.
Sân trường tĩnh mịch, âm âm u u, gió lạnh ba thước đều nghe mùi máu tanh.
Lý An Đăng xông vào nhạc viện đã chập chờn ánh đèn, phát hiện ba cỗ thi thể, một nam hai nữ, đương nhiên tất cả là học sinh trong trường.
Hai người Lý An Đăng kinh hoàng, Lý An Đăng càng lo lắng, gấp đến mức xoay người, gọi ngay cho Cao Cao.
"Xảy ra án mạng, mau đến đây!"
"Được!"
Lý An Đăng thả điện thoại, đưa mắt nhìn trong nhạc viện trống rỗng, không có hồn phách nạn nhân.
Như thế phải làm sao đây, hắn đoán linh hồn ba người đều nằm trong khẩu phần của Lâm Bảo Thục.
Mà ả được ăn thêm hồn phách sẽ mạnh lên.
Một tay Lý An Đăng đẩy Trần Đại Long phía sau lưng, đồng thời trong phòng truyền đến giọng cười nữ nhân.
Hai người vội lui ra ngoài.
Cao Cao đem vài viên cảnh sát đến đây.
Liên hệ với bảo vệ, phong toả trường học.
Mà Cao Cao đến nơi, cảm nhận âm khí cũng có thể làm người ta sặc chết, căn dặn không ai có thể vào.
Chỉ nhờ mấy người đem quan tài đỏ au bỏ trước nhạc viện cách 10m.
Lý An Đăng cạy nắp quan tài, bên trong Lâm Bảo Thục vẫn xinh đẹp, da trắng tóc đen, so với Bạch Tuyết trong phim thiếu nhi tạm được.
Lý An Đăng bắt đầu lạnh gáy, chưa biết tính sao.
"Trâu bò, đừng sợ, có Đại Long ở đây!"
Lý An Đăng trừng mắt vào Trần Đại Long không mấy thân thiết.
Trước mặt Cao Cao còn không để cho hắn ti tí sỉ diện sao, thứ đồ đệ không có giáo dục.
Lý An Đăng định kêu hai người cùng đợi Bất U, chợt cả ba cùng nghe tiếng khóc bên trong nhạc viện.
Ba người nhìn nhau, đồng lòng một phen quay người về cửa.
Thấp thoáng cửa sổ, một nữ sinh bị treo trên không trung.
Lý An Đăng cứng họng, toàn thân như run lên.
Hoá ra còn một nữ sinh bị giấu đi.
Lâm Bảo Thục không phải sợ hắn thấy, lúc này chính là thị uy, giết con mồi trước mặt hắn.
Lửa giận bốc lên, còn đợi Bất U làm gì, muốn đợi cũng