Ở Trung Hoa, bắt nguồn từ Miêu tộc ở Tương Tây, cổ sư hay đầy đủ ngũ độc cổ sư hình thành, sau này du nhập vào miền Bắc.
Chủ yếu dùng những thủ đoạn tàn ác để chuộc lợi cho bản thân, đến nay bị các trường phái khác khai tử còn lác đác có mấy.
Người ta nói Nam bùa ngải, Trung thư yếm, Bắc độc trùng.
Lý An Đăng là người miền Nam, tuy nhiên sư phụ là người miền Bắc, hướng dẫn đạo thuật và âm dương thuật cho hắn, đều bắt nguồn từ miền Bắc.
Đạo thuật vốn dĩ rất nổi tiếng, có lịch sử lâu đời, vậy mà so tiếng tăm người ta lại nói Bắc độc trùng, cho thấy trình độ khuyếch đại một thời.
Cổ sư tu tà dần mất đi nhân tính, Lý An Đăng có bổn phận phải tìm cho thấy người này, nếu không còn biết bao nhiêu người vô tội chết.
Biết mà không ngăn, sau này xuống Địa Phủ tốn công lão Đế hỏi tội hắn.
Nhưng mà hắn nên tìm ở đâu bây giờ?
Lý An Đăng đứng trước dãy nhà trọ, kế bên, Ngô Như Cầm thấy hắn về thì đi xuống.
"Đây là thẻ chứng nhận, tôi lấy thông tin làm giúp cậu, vào đó ban đêm lỡ bị cảnh sát hỏi thì có cớ nói!" Ngô Như Cầm giao lại một tấm thẻ nhỏ, còn có dây nhợ móc nối treo lên cổ.
Ngoài ra có một tờ giấy giao ca.
Nghĩa địa này khá lớn, chia thành hai ca ngày đêm.
Ca ngày từ mười hai giờ sáng đến mười hai giờ đêm.
"Không phải gặp người giao ca sao?"
"Ông ta nói ban đêm nghĩa địa rất đáng sợ, đi về trước rồi! Nhưng...!Cậu có lẽ không sợ mấy thứ này!" Ngô Như Cầm cười nói.
"Cảm ơn chị!"
"A, tên lừa gạt đây sao?"
Trong nhà phát lên một tiếng kêu thanh thúy, sau đó hình ảnh cũng lọt ra ngoài.
Một cô gái độ chừng tuổi tác sinh viên, quả thật cô học đến năm thứ ba rồi, tuy nhiên tính cách rất tiểu thư đanh đá, đều là do Ngô Như Cầm tôi luyện.
Cô tên Lê Yến Xuân, cô con gái duy nhất của Ngô Như Cầm.
Lê Yến Xuân có da mặt trơn mịn véo ra nước, đôi mắt đen láy như viên trân châu, mũi nhỏ môi đào, vóc dáng đồng hồ cát.
Hai mẹ con này cũng có nhiều nét tương đồng.
Lý An Đăng xem nhan sắc không tệ, nhưng sao lại gọi hắn là lừa gạt nhở.
"Con gái, nói gì ngộ vậy?"
"Mẹ không biết chứ con biết, đây chính là tên lừa gạt, nhìn độ tuổi này đã học theo thói người ta..."
Lê Yến Xuân đang nói giữa chừng, Ngô Như Cầm che miệng con gái lại, nhìn qua Lý An Đăng ngại ngùng.
"Cậu thông cảm nha, con gái tôi không được bình thường!"
Lý An Đăng giật một bên mép, mau chóng nói lời từ giã.
Hắn bước qua còn thấy tay ngọc Lê Yến Xuân đưa lên gương mặt thành quả đấm.
"Anh coi chừng tôi!"
Mặc dù trong nhà xảy ra chuyện nhưng Lê Như Yến chưa thấy ma quỷ gì hết, không ngờ mẹ mình lại bị một tên trẻ tuổi lấy tiền, ít ra phải già già một chút nhìn còn tin hơn.
Hắn không trách, bước đến trước cửa phòng trọ.
Sư phụ hắn đã gửi lời trước khi đi, người trên này đa số vô thần luận giả, đừng cố giải thích.
Bước vào phòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm, làm sao có thể kỳ quái như vậy, lên đây trong một ngày gặp quá trời chuyện xảy ra.
Trên thành đông đúc hơn, tồn tại quỷ nhiều hơn sao, điểm này không đúng nha.
Đi đến pháp đàn, Lý An Đăng đem lọ sứ ra, gỡ bỏ miếng vải đỏ, tiếp tục dán Phong Phù trên miệng lọ.
Hắn đặt trên bàn, cạnh tượng đất dành cho Thiên Bảo, nên để nó nghỉ ngơi một thời gian, sự việc hôm nay làm hắn khá áy náy.
Tiếp theo hắn lấy ra cái điện thoại, tay kia cầm tờ giấy của sư phụ, đơn giản là một dãy số điện thoại.
Hắn học được đôi chút rồi, hiện tại dễ dàng gọi đến cho một người, nhưng nhắn tin thì không biết.
"A lô!"
"Ông già, là tôi nè!" Lý An Đăng cười khặc khặc, so với kẻ khác hắn nói chuyện cùng sư phụ cực kỳ quê mùa thô lỗ.
Hắn là một cô nhi, chính sư phụ Lý Đạo mang về nuôi dưỡng.
Lúc đó cả gia đình hắn chìm trong biển lửa, hắn chưa biết nói làm sao mà nhớ, sư phụ hắn chỉ nói là cháy rất lớn, còn nói những kẻ khắc gia đình lớn lên sẽ rất oai hùng.
Hắn lại nói đây đâu phải phim kiếm hiệp.
Cho nên đem về mới lấy tên An Đăng cho hắn.
Lý Đạo là thuật sĩ