La bàn âm dương của Lý An Đăng chứa Tiên Thiên bát quái.
Bát quái là phương thức toán học nhị phân, gồm âm và dương.
Ngoài ra còn có Hậu Thiên bát quái.
La bàn của hắn cũng không tầm thường, có đến hai cây kim, một cây kim chỉ nam, cây còn lại gọi là "linh châm".
Lý An Đăng tự rạch ngón tay nhỏ máu vào trung tâm la bàn, tức khắc linh châm xoay ong ong như côn trùng kêu.
Hắn theo hướng la bàn di chuyển đến, không tới một hồi, nhánh kim bị nắm đứng lại.
Cầm la bàn âm dương trên tay, Lý An Đăng nhìn xuống một tấm bia mộ cao quá đầu gối, xung quanh bám đầy rêu.
"Là ở đây? làm ta hao một giọt máu!" Hắn không vừa ý nói, bàn tay vỗ trên đầu mộ, vậy mà "Phanh" một cái.
Lý An Đăng xoay người rời đi, không ai thấy trên mộ có một cái bóng trồi lên, dáng dấp là một cô gái.
Ả ngây ngốc nhìn đến lưng Lý An Đăng, bàn tay hung hăng xoa cục u trên đầu.
Quỷ đả tường hay còn có tên ma che mắt, quỷ dẫn đường, quỷ đập tường đánh tường gì đó, rất nhiều cách gọi.
Chung quy mà nói gọi quỷ đả tường là đúng nhất, bởi vì chúng là Đồ Bích tử, không phải quỷ mà là tinh linh.
Không hẳn người chết mới có dạng hồn phách, tinh linh cũng có nhưng yếu hơn, lại không như con người nhất thiết phải có ba hồn bảy vía.
Vạn vật trên thế gian đều có thể mang linh tính.
Trường hợp đầu là tiếp nhận tình cảm của con người dào dạt quá, khiến cho đồ vật có hồn.
Thứ hai là đồ vật ngụ ở nơi nhiều âm khí, dần mở ra linh tính, thị hiện theo hình dạng mà chúng thích.
Tinh linh cũng có tình cảm, cũng dính vào luân hồi, thiện ác đều có hậu quả riêng.
Đa phần tinh linh vừa có sự tồn đều thuộc thiện hồn, không mang chấp niệm như quỷ, hồn phách rất thuần khiết.
Đồ Bích tử xuất hiện nơi ẩm thấp, có đất đá nhiều, như tại nghĩa địa cũng là nơi nhiều bia đá, âm khí lại nặng.
Chúng có thể là vách tường, tảng đá hay đơn giản là hòn sỏi nhỏ.
Lý An Đăng đã tìm thấy lối ra, hắn mới quay trở lại, đi sâu vào nghĩa địa.
Hai con mắt quét một lần, tìm một mộ phần tốt, trực tiếp nhảy thẳng lên.
"Bác trai, mượn tạm nha!" Hắn vỗ vỗ đầu mộ, sau đó ngã lưng lên mộ ngắm nhìn ánh trăng.
"Không biết ông già đó có ngắm trăng không? Khi nào có cũng ngắm, làm cho mình cũng thích ngắm theo!" Nói xong hắn kê ba lô sau đầu, đóng hai mí mắt ngủ.
Công việc đúng là nhàn hạ, chỉ ngủ thôi.
Bên dưới mộ phần, một cái đầu già nua ló ra, trong miệng liên tiếp làu bàu.
Lý An Đăng chợp mắt một hồi, đột nhiên âm phong nổi lên.
"Âm binh mượn đường...!Người sống quay tránh.
"Má ơi!" Lão quỷ bên dưới vội thụt đầu vào trong.
Vốn dĩ Lý An Đăng đã ngủ rất khó đánh thức, nhưng mà đối với mấy chuyện kỳ quái hắn đặc biệt mẫn cảm, tức khắc bị chọc cho tỉnh dậy.
Lý An Đăng nằm trên mộ, quay đầu nhìn một phía.
Một toán binh sĩ đều mặc giáp trụ đi ngang, tay cầm giáo sắt.
Dẫn đầu còn có một người mặc áo trắng, gương mặt dữ tợn như âm soa, nhưng giữa trán có đốm lửa trắng.
"Âm binh mượn đường...!Người sống quay tránh..."
Người đi đầu vừa đi vừa nói, mấy tên binh sĩ theo sau.
Trong lúc đi ngang, giữa hàng có một người nhìn qua Lý An Đăng, gương mặt hốc hác, da dẻ lại có màu xanh tím nhìn còn dữ hơn cả quỷ.
Nhận ra nhìn hơi lâu, Lý An Đăng làm ra bộ dạng ngu ngơ không thấy gì, ngáp một cái nằm xuống ngủ.
Tên đi đằng sau đụng phải mặt xanh, lập tức hàng ngũ có chút ùn tắc.
"Tên khốn này, còn không mau đi!"
"Có người vừa nhìn thấy ta?!"
Nghe đến đây, người đi đầu dừng lại, hướng về Lý An Đăng đang ngủ.
"Quả thật thấy, hắn đang giả vờ!" Mặt xanh nói.
"Người sống không thể thấy chúng ta! Mau thổi khí âm hàn vào hắn, bảy ngày sau dẫn đi!" Áo trắng nói.
Áo trắng nhưng lại là một quỷ sai, còn đám theo sau tất cả đều là âm binh.
Lý An Đăng tất biết, âm binh đi tuần có nghĩa là đã xảy ra đại nạn, có nhiều người chết.
Chủ yếu đi đến khu vực đó vớt hồn về Địa Phủ, tuyệt đối người sống không thể thấy.
Trường hợp một số người đặc biệt nhìn ra người âm, lỡ thấy phải nhìn đi chỗ khác, nếu nhìn thẳng mặt