"Có lầm không? Phong, chú nói đây là người quen của chú sao?" Chị dâu Lưu Tùng Phong khoanh tay nhìn Lý An Đăng, một giọng chanh chua cất lên, hiện lên vệt xem nhẹ rõ ràng.
"Chị..."
Lưu Tùng Phong chưa kịp giải thích, bên này ông nội Tiểu Mai gằng giọng.
"Thứ không biết lễ nghĩa, đây là giám đốc của con mày!"
Chị dâu Lưu Tùng Phong có chút ấp úng, sau đó nhìn Ngô Như Cầm gật đầu xin lỗi, thái độ khác hẳn.
Lý An Đăng biết rõ trong nhà này không có ai tin tưởng hắn, nhưng họ tôn trọng Ngô Như Cầm nên nể mặt.
Lê Yến Xuân càng tỏ ra áy náy, vốn định nhờ Lý An Đăng đến coi bệnh tình, sao lại giống như sắp có cãi nhau.
Một bên Tiểu Mai cũng rất ngượng ngùng, bầu không khí trong gia đình trầm xuống.
Gia đình Tiểu Mai xác thực cổ hủ.
Bác hai Tiểu Mai có con trai, đợt trước ông bà nội hết mực cưng chiều, phần Lưu Tùng Phong cùng Đỗ Thanh Ngọc được ưu ái không bằng.
Chị dâu Lưu Tùng Phong bản tính có sẵn nói không cần nghĩ, cậy thế có con trai thường xuyên lên mặt.
Lần này mẹ Tiểu Mai có thai là bé trai, làm cho ông nội Tiểu Mai rất nôn nóng.
"Ba, vợ con nói đúng mà!" Bác hai Tiểu Mai chợt nói phá tan bầu không khí yên tĩnh.
"Mày im đi!" Ông nội Tiểu Mai nói xong quay qua Ngô Như Cầm.
"Giám đốc, thật ngại quá! Cho tôi thay mặt gia đình xin lỗi!"
Cả Ngô Như Cầm còn suýt choáng, gia đình này đúng là lộn xộn.
"Bác trai, không có gì, trước mắt xem Ngọc thế nào!"
"Phải phải! Mọi người, mời lên lầu!" Ông nội Tiểu Mai dẫn đầu đi lên cầu thang, bảo bà nội ngồi bên dưới coi nhà.
Sau cùng, bác hai Tiểu Mai nhìn vợ.
"Anh nói gì sai sao?"
Không ngờ vợ kêu một tiếng, bàn tay nhéo vào hông gã trút giận.
"Đau, vợ..."
Ông nội Tiểu Mai đẩy cửa phòng.
Phía cuối có một cái giường, trên giường là Đỗ Thanh Ngọc đang nằm, sắc mặt mười phần tiều tụy.
Rõ nhất là cái bụng như mang thai ba đứa con chung một chỗ, trương phình lên rất to tròn.
"Thật là nặng âm khí!" Lý An Đăng nói thầm.
Nhìn vào trong phòng có cảm giác ảm đạm, ba bóng đèn bị tắt hai cái nên khá tối, cửa sổ phong bế, không khí hạ nhiệt.
Hắn mới hỏi nguyên nhân.
Lưu Tùng Phong trả lời, nói là Đỗ Thanh Ngọc nhìn ánh sáng thì than nhức mắt, cho nên tắt bớt đèn, xung quanh đều đóng kín cửa.
Trần Đại Long nghe qua, cau mày nói.
"Sợ ánh sáng không phải thành quỷ sao?"
Ông nội Tiểu Mai thoáng giật mình, liền nói.
"Việc này khiến người ta phải nghĩ đến, mong cậu giúp chúng tôi!"
Lý An Đăng không đáp, đi đến bên giường.
Lưu Tùng Phong vội chạy tới ngồi một bên vợ.
"Em thấy sao rồi? Anh này được chị Cầm mời đến, em cố lên!"
Đỗ Thanh Ngọc khẽ ngước lên, gương mặt cực độ xanh xao, bờ môi tái nhợt, có cảm tưởng chẳng còn chút sinh lực nào.
Ngô Như Cầm vừa đi đến gần nói.
"Mày yên tâm đi, có chuyện gì nói cho cậu Đăng nghe!"
"Để tôi!" Lưu Tùng Phong không nỡ để vợ hao tổn thêm sức, thay lời.
"Anh Đăng, vợ tôi mỗi lần nằm ngủ đều mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, đó là thấy mình bị..."
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Gã giảm âm lượng xuống.
"Hư thai, rất nhiều máu!"
Vốn trong gia đình đều biết chuyện này, nhưng nghe lại một lần nữa đều căng thẳng đến tê dại da đầu.
Đây là một điềm đại hung.
Lý An Đăng nhẹ gật đầu, quan sát Đỗ Thanh Ngọc, ấn đường quá tối, nhất định là quỷ bám rồi.
Sau đó hắn liếc xuống, ánh mắt rơi trên cái bụng trương phình.
Lặng lẽ mấy giây trôi qua, hắn hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt vẫn không rời khỏi bụng bầu của Đỗ Thanh Ngọc.
Trần Đại Long một bên định nói nhìn lâu như vậy có phải mất tự nhiên không.
Nhưng cậu không biết rõ hắn muốn làm gì, không dám phiền.
Ông nội Tiểu Mai là sốt ruột nhất, vẫn không dám hỏi.
Lúc này chị dâu Lưu Tùng Phong thốt lên.
"Giống như mấy ông lần trước đến thôi! Không chữa được thì về đi!"
Ông nội Tiểu Mai nghe xong muốn nổ banh đầu, quay qua định mắng thêm cái gì.
Đồng thời Lý An Đăng xoay người lại bước đi.
Hắn không đáp ai cả, gương mặt hiện lên giận dữ nhưng bị sự lạnh lùng đè lại, và hắn...!Thật ra muốn đi về.
Lê Yến Xuân nhanh chóng kéo tay hắn lại.
"Lừa...!À không Đăng, đừng nóng, mau giúp mẹ Tiểu Mai đi!"
Cô dùng hết sự hồn nhiên đáng yêu dồn vào hai con mắt.
"Tôi