Đám người Lý An Đăng vào trong nghĩa địa, dạo quanh một vòng.
Bất tri bất giác, đến khu C, Cục Than dừng bước nhìn hai mươi ngôi mộ, ánh mắt sáng quắc lên.
Nó đề phòng gầm gừ thật lâu.
Lý An Đăng cũng có để tâm đến, nhướn mày.
"Thi khí đã tăng!"
Hắn nhớ đến lời bác Năm, sẽ cho một người đến hỗ trợ, sao không nghe được tin tức gì.
Hắn mới lấy điện thoại liên lạc bác Năm, tiếc là đáp hắn chỉ có mấy hồi chuông.
"Có chuyện gì sao?" Trần Đại Long một bên nói.
"Không có gì?" Mặc dù Lý An Đăng có một loại linh cảm xấu, nhưng hắn chưa nghĩ ra khả năng hành thi sống lại.
Chẳng qua vào ban ngày, có người lui tới, sợ đến khi xây mộ đá sẽ động hành thi bên dưới.
Ngược lại phần đất đã cứng rắn, hành thi không thể chui lên.
Trong các loại cương thi, hành thi là yếu nhất, nhưng có một ưu điểm của chúng chính là hình dạng không khác người sống.
Người ta sử dụng hành thi, dựa vào đặc điểm này, một là ám sát các nhân vật lớn, hai là vận chuyển ma túy.
Cho nên việc đặc hành thi trong nghĩa địa, Lý An Đăng nghĩ mãi không ra mục đích của cổ sư.
"Hôm nay ngủ gần chỗ này!" Nói xong hắn nhảy lên mộ ngồi, bàn tay ngoắc.
"Cục Than, đừng nhìn nữa, lại đây!"
Hắn nói Cục Than mới chịu quay đầu nhưng còn liếc ra đằng sau luyến tiếc.
Nó nằm xuống dưới chân hắn, đặt mõm lên cẳng chân chó.
Vẫn chưa thể ngủ, Lý An Đăng bước xuống, từ trong ba lô lấy ra bộ cờ ngũ hành.
Cờ ngũ hành là loại cờ nhỏ, lá cờ hình tam giác nhọn, chính giữa thêu vào thái cực đồ án.
Một bộ gồm năm lá: Trắng, xanh lá, đen, đỏ, vàng.
Xác định vị trí đông tây nam bắc quanh hai mươi ngôi mộ, Lý An Đăng cắm bốn là cờ xuyên qua mặt đất.
Trọng yếu nhất là lá cờ màu vàng, cắm xuống trung tâm.
Trần Đại Long không biết hắn làm gì, nhưng cũng đủ để hiểu nhất định có thứ gì đó, trong lòng mặc niệm, tối nay ngủ sẽ không ngon.
"Ngủ sớm thôi! Đêm nay có thể bị đánh thức đấy!" Lý An Đăng phóng lên chỗ cũ, nằm xuống nhắc nhở, chân gác thành chữ ngũ.
Trần Đại Long chỉ còn cách ôm giỏ, đè nén cảm xúc xuống.
Cục Than bên dưới cũng bị gió thổi mát, thiu thiu mắt chó.
Nghĩa địa lại rơi vào yên tĩnh, nếu có chỉ có tiếng côn trùng kêu.
Tầm khoảng một giờ sáng...!
Trên bầu trời đen, đột nhiên loé sáng lên một đợt ánh chớp.
Lý An Đăng mở bừng mắt.
"Đây không lẽ..."
Hắn ngồi dậy nhìn lên bầu trời, lại bắt thêm mấy ánh chớp, xa xa vọng lại tiếng sấm.
Trần Đại Long cũng nhột lỗ tai tỉnh lại.
"Ể? Sắp mưa, không đúng, dự báo thời tiết nói không có mưa!"
Két...!Ầm ầm!!!
Ánh sáng dường như bao phủ toàn nghĩa địa, một tia sét vặn vẹo đánh xuống vị trí gần đó.
Lôi điện quấn quýt nhau dày cộm như trụ chống trời, không lưu tình bắn tung đất đá, âm thanh nổ ra đinh tai nhức óc.
Lý An Đăng và Trần Đại Long sớm đã có trái tim yên tĩnh.
Cục Than là thảm nhất, muôn thuở sợ sấm sét, nó chui rúc tìm chỗ nấp nhưng nghĩa địa không có chỗ nào như thế.
Nhìn về phía đó, đất đá bị thổi bay thành một đoàn sương mù xám xịt.
Lý An Đăng bấm đốt ngón tay, cộng ra một quẻ đại hung.
"Có kẻ đang độ kiếp!"
Hắn mau chóng xốc ba lô tuột xuống đất.
"Mau đi..."
Chưa kịp nói, trước mắt liên tiếp "Ầm ầm" mấy cái.
Trên hai mươi ngôi mộ đều phóng lên tia khói trắng cay nồng, mà phía trên đầu mộ, lúc này đã thấy bóng dáng hành thi xuất hiện.
Hai mươi hành thi cùng là đàn ông một loại, ăn diện theo lối hiện đại, gương mặt có nét vô cảm, làn da hơi trắng.
Ngoài ra hành thi rất giống người sống, không để ý còn tưởng người sống thật.
Trần Đại Long hít vào một hơi căng đầy phổi.
"Bọn, bọn chúng đào đất chui lên?"
"Đương nhiên không!" Lý An Đăng quay qua nói.
"Trong bụng chúng có thuốc nổ!"
Đúng như hắn nói, bụng của hai mươi hành thi đều bị khoét một lỗ nhưng không thấy máu.
Tức là đã có người chuẩn bị từ trước, đem bom hẹn giờ cài trong bụng hành thi.
Có thể thấy ngay vị trí đứng của mỗi hành thi, phía trên dưới, nắp quan tài đều bị nổ ra mảnh to.
"Thì sao, nên chạy hay không?" Trần Đại Long biết Lý An Đăng có phương pháp, nhưng vẫn chưa thấy hắn làm gì, không bình tĩnh nói.
"Đúng rồi, không muốn chết thì lại đây!" Lý An Đăng cũng vừa