Nến và chỉ đỏ là bước đầu cho «Hoàng Tuyền Lộ Pháp».
Cũng chưa được, hết thảy đều phải kiểm tra Thiên Bảo đã hết âm thọ chưa, mới có thể đi xuống Địa Phủ.
Lý An Đăng cầm trong tay một tấm bùa trống, cũng như cũ dùng bút lông chấm mực chu sa vẽ lên tên và bát tự của Thiên Bảo.
Hắn cầm bùa trong tay khẽ phất mà cháy, thả tay, lá bùa bay phía trên hai ngọn nến, đồng thời tự thắp sáng nến.
Ánh lửa nhỏ dần rồi mất hút, lá bùa cháy xong không để lại chút gì tro cặn.
Lý An Đăng gật đầu, định nói cái gì, đột nhiên phía trên khoảng không xuất hiện ánh lửa.
Hắn giật mình nhận ra, lúc này lửa nến chợt tắt ngấm, mà tia lửa trên không rải xuống một đám tro giấy, hệt như vừa quay ngược quá khứ.
"Haiz, sao lại..." Lý An Đăng thở dài, tỏ ra khổ tâm.
"Chú, có chuyện gì thế?" Thiên Bảo ngước lên hỏi.
"Cũng không có gì to tát! Chỉ là...!Làm một cô hồn dã quỷ không thể đầu thai được!"
Có những quỷ hồn sống tại dương gian quá lâu, phán quan xoá tên trong Sinh Tử Bảng, xuống Địa Phủ không nhận nữa.
Lý An Đăng biết sinh mệnh kết thúc phải chuyển sinh nơi khác, bắt đầu một vòng đời mới.
Nhưng mà, mãi mãi làm cô hồn vất vưởng thật có chút đau khổ.
"Vậy thôi con không cần đi!" Thiên Bảo nói.
Đối với nó, làm quỷ hồn cũng quá quen rồi, đầu thai là cái gì nó cũng không biết, làm quỷ không phải tốt hơn sao.
"Cũng không được, lưu lại dương gian lâu cũng tính là tội, âm soa bắt được sẽ phạt!" Lý An Đăng định bỏ đi, nhưng lỡ hứa giúp nó rồi, vẫn không đành lòng.
"Thế này đi! Mày cứ theo tao, sau này tao sẽ xuống Địa Phủ hỏi lại, không được thì thôi!"
Chỉ còn cách đó, quỷ hồn theo chân thuật sĩ mới tránh được sự dòm ngó của âm soa.
Lý An Đăng nói xong, cắt bỏ sợi chỉ đỏ, thu dọn hai cây nến đỏ vào trong ba lô.
Ba lô của hắn cũng không phải tầm thường, vỏ ngoài chỉ là bình phong, thật ra bên trong là một cái túi càn khôn.
Nhìn đơn sơ giản dị nhưng tùy ý nhét bao nhiêu đồ vật vào trong vẫn được.
"Chú giúp con tìm lại hồn phách, muốn con làm gì cũng được!" Thiên Bảo đồng ý cười nói.
Lý An Đăng gọi "Tốt" một tiếng, nhìn qua nó, thầm nghĩ quỷ này cũng ngây thơ như con nít.
"Được rồi, mộ phần mày ở đâu?"
Thiên Bảo chỉ tay xuống dưới chân Lý An Đăng.
"Chú đang đứng trên nhà con!"
Lý An Đăng vội lui lại.
"Sao mộ lại phẳng như vậy?"
"Con chết lâu quá rồi nên đất sụp xuống!"
"Không sao, rồi sẽ có nhà mới!" Lý An Đăng nói, hắn nghĩ lại nếu như vậy thì hài cốt sẽ nằm sâu bên dưới, bèn nhanh chóng đi tìm mượn một cây xẻng xúc đất, tranh thủ đào lên kịp chuyến xe.
Do vừa có mưa nên đất xốp, hắn dễ dàng đào hơn.
Đào được một hồi, cuối cùng đã thấy một cái quan tài chỉ có 1m.
Cũng may hắn làm thuật sĩ, ngoài luyện đạo thuật còn có các phương pháp luyện thể, gân cốt phi thường, sức cũng dai hơn người khác.
Lý An Đăng dùng xẻng cạy mấy cây đinh đóng quan tài văng ra, tổng hắn gom được mười ba cây.
Đinh đóng quan tài còn có tác dụng trấn tà, để lâu càng tốt, nhưng lại không thể chiếm đoạt tài sản.
Cho nên hắn lấy nước rửa lại, để trong một cái ngăn nhỏ của ba lô.
Dù sao Thiên Bảo chấp nhận theo hắn, xem như phí hội viên đi.
Sau khi bật nắp quan tài lên, Lý An Đăng nhìn trời một chút, lấy đèn pin rọi vào trong huyệt mộ.
Thời gian lâu quá nên chẳng nghe mùi tử khí, chỉ thấy một bộ xương trẻ con nằm gọn trong quan tài.
"Mày mới ba tuổi hả? Sao chết vậy?" Lý An Đăng nói.
"Con được sinh ra trong một gia đình buôn lậu thuốc phiện, rất giàu! Nhưng ba mẹ ít khi ở nhà, để con cho một bà người hầu và anh hai chăm sóc.
Có một lần cả nhà đi vắng, bà người hầu bận nấu ăn, lúc đó chỉ còn con và anh hai.
Không biết cách nào con trèo lên được một cái bàn cao, mãi chơi đùa, không may bò thẳng ra ngoài ngã xuống đất, đầu va trúng nền bị vỡ!
Lúc đó con có khóc, mà anh hai đang lên cơn nghiện không để ý, con bị mất máu mà chết!"
"Đáng thương!" Lý An Đăng đồng cảm nói một câu, sau đó quên mất, xe gần