Bạch cốt tinh là loại tà vật bán quỷ bán thi bán yêu tinh.
Quỷ chính là một quỷ trinh nữ, mang cái chết quá uẫn khuất, oán niệm sâu dày, tìm đến trả thù nhân loại.
Nhưng vì một lý do nào đó, quỷ hồn không ra khỏi thi thể, Lý An Đăng có thể nghĩ đến lúc trước đã có pháp sư trấn áp.
Nguyên nhân ả cũng trở thành sát thi, nếu ra ngoài, nhất định tạo sóng gió trong một vùng.
Mà như vậy, vô tình đợi cho da thịt phân hủy.
Đất dưỡng thi không phải hoàn toàn bảo vệ thi thể, chỉ là thi thể lâu phân hủy hơn bình thường, có thể năm bảy năm.
Phân hủy hết, Lý An Đăng nghĩ tệ gì phải hơn năm mươi năm, cho thấy mộ tồn tại đã rất lâu.
Sau khi chỉ còn bộ xương, sát thi lúc này rơi vào trạng thái ngủ say, bộ xương biến thành vật vô tri, tự nhiên hấp thụ âm khí thành yêu tinh.
Ngủ say là đặc trưng của cương thi, chúng không cần ăn uống, đơn giản là ngủ cũng có thể hấp thụ âm khí tu luyện.
Nhưng do chúng không ăn thịt, thiếu đi Protein, cơ thể không chịu được ánh sáng mặt trời.
Cho nên chúng hút máu để khắc phục điểm này.
Bất quá máu khó mà bù đắp nhược điểm này, chúng vẫn e ngại ánh nắng.
Lý An Đăng hoàn toàn tin tưởng bạch cốt tinh không ra ngoài vào ban ngày.
Còn lão Hoàng Vân, hắn nghĩ lão không có đến nghĩa địa đánh thức bạch cốt tinh.
Theo như hắn nghĩ, Hoàng Vân có đạo hạnh cao nhưng cũng chưa đến mức chế trụ được bạch cốt tinh.
Nếu lão dại dột đến sẽ chọc bạch cốt tinh, làm mồi cho ả.
Lão chỉ vô tình làm quản trang, sau đó phát hiện bạch cốt tinh, lập ra âm mưu.
Nhưng tại sao lão lại làm như vậy?
Lý An Đăng suy nghĩ một hồi, tiếp theo nghĩ cách đối phó bạch cốt tinh.
Hắn tự lượng sức, nếu hắn có ba đầu sáu tay còn có thể đấu với ả.
Tức là, một mình hắn không thể chống lại thứ này.
***
"Tuyết Tình, đúng chỗ này!" Tuyết Liên mặc trang phục người dân tộc, đứng trước một khu nhà trọ trông khá xụp xệ, mấy tầng nhà phía trên treo đầy quần áo phơi nắng.
"Em đó, là loại người không chịu được khổ, cũng đòi đi theo?"
Tuyết Tình uể oải đi theo sau.
"Không ngờ đường lại khó đi như vậy, lại còn nhiều khói bụi, tướng công làm sao có thể ở nơi như thế này?"
Kết quả hai người gặp một phụ nữ năm mươi tuổi, mặc cái đầm đầy hoa văn, trên đầu chứa sáu cái kẹp uốn tóc.
"Tên này dọn đi nơi khác rồi!"
"Là ở đâu?" Tuyết Tình hỏi.
"Không biết!"
"Tôi biết!" Bên đường, một ông bác buôn hàng nước cất tiếng nói.
"Cậu này lúc trước hay đến đây uống nước, khi đi cũng có nói với tôi!"
Ông bác gửi đến một cái địa chỉ.
Hai người cảm ơn, bận bịu rời đi.
Ông bác nhìn theo, có một tia thất vọng.
"Haiz, người thì đẹp, cả một ly nước cũng không thèm mua!"
Trong Thạch Môn, đàn ông đều có một chữ Hoàng, nữ nhân lót chữ Tuyết, Tuyết Tình và Tuyết Liên đều là người của Thạch Môn.
Hơn nữa trong Thạch Môn, người nắm quyền lớn nhất là trưởng môn, cả hai đều là cháu gái của ông ta.
"Phải gọi xe đi!" Tuyết Liên nhìn địa chỉ, sau đó không biết làm thế nào, chạy qua một bên hỏi người bảo an trước cửa hàng đọc báo.
Tuyết Tình đứng đợi, lúc này bắt gặp một bầy chó lớn sủa náo động.
Đằng trước là một con mèo ngậm mảnh xương cá bước đi, bầy chó phía sau hung hăng như sắp nhào đến cắn con mèo.
Con mèo quay lại đề phòng, bầy chó cũng ngưng lại, con mèo vừa quay người bước đi, bầy chó lại mạnh ai nấy sủa hào khí.
Con mèo này toàn thân phủ lông đen, khá là khôn ngoan.
Nó biết tâm lý của chó, nếu như chạy sẽ bị cắn, ngược lại đi từng bước bầy chó chỉ dám doạ nạt.
Tuyết Tình nhăn hai hàng chân mày.
Miêu tộc là loại người yêu thiên nhiên, hơn nữa rất thích màu đen, trong Thạch Môn đều thích.
Nàng cũng không ngoại lệ, thấy mèo đen đặc biệt hưng phấn, lại ghét nhất là hạng ỷ đông hiếp yếu.
Nàng liền đỡ lấy con mèo đen lên, ôm vào lòng ngực.
"Mèo ngoan đừng sợ, chị đến cứu em đây!"
Mèo đen này vô cùng thông minh, nhìn bầy chó sắc nhọn khiêu khích, sau đó ngước lên Tuyết Tình, ánh mắt thay đổi, dễ thương kêu một tiếng.
Bầy chó chực nhào đến, sủa lên inh ỏi.
"Còn dám hung hăng?" Tuyết Tình trừng mắt một cái.
"Ô ô." Bầy chó tựa hồ nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ, hết thảy lui ra phía sau, nằm