Bất U thống khổ va chạm trong nghĩa địa, được một cái bia mộ tình cảm ngăn lại giữa đường đi, thân thể đập vào ạch một cái.
Khắp người anh đã nhem nhuốc bùn đất, áo vàng như cái giẻ lau thảm hại.
"Mạnh chết ta!" Thì thào một câu, bàn tay Bất U đặt trên mộ tự kéo cơ thể lên, ánh mắt trầm trọng nhìn về bạch cốt tinh.
Mà thân thể cao lớn như Bất U còn bị ném đi một cái dễ dàng, mọi người nhìn vào không thể tin được chuyện vừa xảy ra, muôn phần lo lắng.
Chuyện hiển nhiên là như vậy, họ chấp nhận đến đây, nếu hai người kia chết, họ cũng không thể sống, sinh mệnh liền có sự liên kết với nhau.
Đây đều nằm trong dự liệu của Lý An Đăng, hắn biết hôm nay sẽ đấu với bạch cốt tinh một vố lớn, nhất định sẽ có đánh đổi.
Nhưng ra trận không được lui bước, hiện tại mọi người đều đặt niềm tin vào hắn, có chết cũng phải chết cho ra dáng vẻ.
Bạch cốt tinh nhảy lên cao, ma quái lướt đi trong màn đêm, phát ra tràng cười ghê rợn.
"Á ha ha ha...!Còn ai ngăn được ta?"
Kéo đường mở ba lô, Lý An Đăng rút một tấm bùa gọi là Hộ Thân Phù, bắt thủ ấn kẹp lá bùa trong bàn tay, đưa ra trước mặt.
"Ngũ tinh liệt chiếu, hoán minh ngũ phương, thuỷ tinh khước tai, mộc đức trí xương.
Huỳnh Hoặc tiêu hoạ, Thái Bạch tích binh, trấn tinh tứ cứ, gia quốc lợi hanh.
San danh ngọc giản, lục tự đế phòng, thừa phong tán cảnh, phi đằng thái không.
Xuất nhập minh vô, du yến thập phương, ngũ vân phù cái, chiêu thần nhiếp phong.
Dịch sử vạn linh, thượng vệ Tiên Ông."
Lý An Đăng hoàn tất đoạn chú ngữ, Hộ Thân Phù được đốt lên, đằng kia bạch cốt tinh đã sắp lao đến.
Cơ bản Lý An Đăng thừa biết, với tốc độ của bạch cốt tinh hắn không phải đối thủ.
Thời khắc cả hai như chạm vào nhau, bạch cốt tinh chọc bàn tay xương trên người Lý An Đăng, tức khắc Bình An Ngọc Phù bên trong áo sáng lên màu đỏ rực.
Có thể thấy hiện lên một vòng tròn nhỏ như đèn laser giữa ngực hắn.
Đồng thời bạch cốt tinh vang lên tiếng kêu sắc nhọn, thân thể như bị dây kéo bay ngược ra phía sau.
Lý An Đăng nắm lấy cơ hội này, cắn bể ngón tay, thật nhanh vẽ một hàng văn tự trên lưỡi kiếm gỗ đào.
Văn tự vẽ ra giống như con rồng trên kiếm, uyển chuyển uốn lượn, đặc biệt cũng sáng lên màu đỏ rực.
Thuật sĩ truyền linh khí nhiều vào một chỗ sẽ phát sinh mấy hiện tượng này, gọi là pháp quang.
Lý An Đăng đạp một bước trên mặt đất búng người đuổi theo bạch cốt tinh, kiếm gỗ đào cũng đâm thẳng đến.
Trước đường kiếm xé gió, bạch cốt tinh dương như có chút kinh hãi, hai bàn tay xương chụp lấy lưỡi kiếm.
Tuy nhiên chính hai bàn tay này dính chặt vào lưỡi kiếm, bị thần lực hung cho xịt khói trắng.
Lý An Đăng được thế càng ấn vào mạnh hơn, tiếc là mũi kiếm chỉ kịp chạm vào ngực bạch cốt tinh, hắn đã bị lực lượng mạnh mẽ quẳng đi.
Rút kinh nghiệm cho Bất U, Lý An Đăng linh hoạt lộn một vòng giảm lực ném.
Nhưng tiếp theo liền có tiếng gió rít lên sau đầu, không ngờ bạch cốt tinh quá nhanh, một bàn tay xương đánh trúng sau lưng hắn.
"Đăng!!!" Bác Năm trong vòng tròn kinh hô, khiến cho Trần Đại Long đang tập trung mà ngước đầu lên.
Lê Yến Xuân kém chút ngất đi, vô cùng sợ hãi, màn vừa rồi nếu là người bình thường rất khó mà không chấn thương nội tạng.
Trên khoé miệng Lý An Đăng đã ứa máu, bị đáng văng như diều đứt dây.
Hắn rơi ngay cửa trước xe tải, nghe "Rầm" một cái khiến cho mọi người đau xót.
Lúc này như tiếp thêm lực, miệng hắn không từ tốn phun ra cơn mưa máu, thân thể rơi ạch xuống đất, cũng may chưa hoàn toàn ngã gục.
Thuật sĩ hộc máu không phải tự nhiên.
Lúc dẫn linh khí thì trong cơ thể khí cũng lưu chuyển, mà khí chính là phần cốt lõi của sự sống.
Trong lúc chiến đấu, bị tổn thương có thể làm cho khí này ùn tắc, tụ thành máu trong cơ thể.
Để lâu sẽ thành máu bầm nguy hiểm cho tính mạng, hơn nữa nếu là thuật sĩ, có nguy cơ gọi là tẩu hoả nhập ma, vậy càng nghiêm trọng.
Cho nên động tác phun máu là thuật sĩ cưỡng bức bản thân phun máu, sẽ an toàn hơn.
Lý An Đăng chống mũi kiếm xuống đất ngồi dậy, lưng dựa ngay cái bánh xe tải, gương mặt so với ban đầu xanh đi nhiều, môi dưới rớt xuống máu tươi.
Bạch cốt tinh lại