Năm phút trôi qua.
"Uồm!"
Xe vọt nhanh hơn đến tài xế cũng bị hớp hồn đi một ít, sau đó gã nhanh chóng ổn định tay lái.
Không ai để ý, bên ngoài có một đôi cánh lông vũ lướt đi trong gió.
"Cú..."
Một con chim cú mèo bay đến khiến cho đám quỷ tản ra, trong nháy mắt, đám quỷ chưa có động thái gì nổi bật, hết thảy tám quỷ biến mất trong đêm dài.
Cú mèo có hai con mắt sáng như sao sa, chao lượn một vòng đuổi theo xe buýt.
Thuật sĩ sử dụng phương pháp gọi sứ giả Địa Phủ hỗ trợ vong hồn đi đầu thai.
Sứ giả Địa Phủ sẽ giữ an toàn trong suốt quãng đường.
Lý An Đăng vừa rồi sử dụng Tống Linh Phù là mời sứ giả đến, nói cho oai chứ sứ giả không thấy đâu, nguyên nhân là gá vào thân cú mèo.
"Sứ giả cú mèo" vừa nuốt tám vong hồn vào bụng, sau đó sẽ giúp Lý An Đăng đến tận nơi.
Cú mèo chuyên hoạt động về đêm, tính âm, thích hợp cho sứ giả nhập vào.
Ngoài ra cũng không loài chim nào khác thích hợp hơn.
Đương nhiên phải nhất thiết là loài chim, chúng bay được nên có mặt lúc cần thiết, vượt địa hình tốt hơn.
Giả sử là một con cá thì không thể nào nhảy lên bờ câu hồn.
Tống Linh Phù như một đòn báo hiệu, sứ giả sẽ chọn cú mèo trong phạm vi gần nhất, tùy theo khoảng cách mà bay đến.
Tốc độ cú mèo trong đêm rất nhanh, ở khu vực này sẽ không có vấn đề gì.
Đổi lại, sau này Lý An Đăng vào thành tìm một con cú mèo e là gian nan.
Thêm một giờ đồng hồ nữa, xe chạy vào một con đường đầy ánh đèn điện, hai bên đều là bản hiệu đủ màu sắc.
Chạy một chút nữa, xe buýt rẽ vào bến đỗ, cuối cùng đã đến nơi.
"Đến rồi, cậu dậy đi!"
Sau khi xe buýt thắn lại, hành khách đều bị những linh kiện tối tân điều phối sốc nảy một cái.
Tuy nhiên Lý An Đăng không có tỉnh dậy.
Hắn là như vậy, chuyện khác không dám nói, nếu đi vào giấc ngủ có lẽ thiên thạch rơi xuống còn chưa hay mình chết.
Cho nên Ngô Như Cầm gọi hắn thêm mấy lần nữa.
Lý An Đăng mở mắt, hai con mắt ứ đầy lệ đỏ, biểu hiện thần tình dữ tợn đến doạ người.
Nếu không phải kịp nhìn thấy Ngô Như Cầm hắn đã thét lên.
Ở nhà, mỗi lần lão thầy hắn gọi hắn trong lúc ngủ, khi nào cũng sẽ có cãi nhau.
"À, cảm ơn chị!" Lý An Đăng nói xong thì ngáp một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Không ngờ vào giờ này lại còn nhiều người chưa ngủ như vậy!" Lý An Đăng xốc lên cái ba lô, mò đường xuống xe buýt.
Đúng là thành đô có khác, ban đêm cũng nhộn nhịp như ban ngày, ngoài đường xe chạy không biết bao nhiêu mà nói, hai bên đường con người đi qua đi lại đông nghịt.
Lý An Đăng có đến mười thành nhà quê, bị cuốn vào những ánh đèn, những mái nhà chọc trời.
Hắn đi mấy vòng dạo chơi, không biết như thế nào đến một con hẻm vắng.
Dù sao không có điểm đến chính xác, Lý An Đăng không quan tâm đã đi đến đâu.
Sau đó hắn rẽ vào con hẻm.
Trong hẻm chỉ chịu một chút ánh sáng phía ngoài nên khá tối.
Lý An Đăng đơn phương độc mã đem ra hồ lô Địa Tàng.
Đồng thời lúc này con cú mèo từ trên trời đáp xuống.
"Cú..."
"Tốt lắm, đa tạ đa tạ!" Lý An Đăng nói chuyện với cú mèo, gỡ nút hồ lô, trút ra một cái.
Tức khắc phía trước xuất hiện thân ảnh của nữ quỷ váy hồng.
Ả ta vừa đáp xuống, nhìn xung quanh với bộ mặt ngơ ngác, lại nhìn về phía Lý An Đăng.
Bỗng gương mặt ả nhăn nhó, hai khoé mắt vậy mà phun nước mắt như cơn mưa rào.
"Đại sư, xin tha cho tôi, tôi thề chưa từng hại ai, hu hu..."
Cơ bản ả bị pháp khí nhốt bên trong mới nhận ra Lý An Đăng là thuật sĩ, mà vong hồn bất cứ ai nghe được từ "thuật sĩ, pháp sư, phù thủy" cũng phải run sợ trong tâm.
Nhưng mà một con quỷ nói lên câu thề, Lý An Đăng có một chút không chấp nhận.
"Được rồi, không cần nói nữa, tôi giúp cô đi đầu thai!" Lý An Đăng nói xong, như cũ lấy ra hai cây nến đỏ.
"Đại sư, xin tha tội, tôi chưa về thăm nhà được không thể đi đầu thai!"
Nghe ả nói, Lý An Đăng mới hỏi lại.
Nữ quỷ