Ngô Như Cầm đem hai bàn tay ôm gương mặt khóc, mọi áp lực dồn nén được đẩy ra ngoài.
"Chết, người đã chết, còn có thể cứu được sao?"
Lý An Đăng chụp lấy vai cô ta, một mặt kiên định nói.
"Xuân chết vẫn chưa lâu, tôi có cách! Chúng ta phải thử mới biết được!"
Nước mắt rơi lã chã một hồi, Ngô Như Cầm ngước lên, bộ mặt nhem nhuốc.
Đương nhiên phải thử, một người mẹ cần nhất là con mình có thể bình an, không còn cần đến cái gì khác.
Cô bỏ qua tất cả vẻ mỹ lệ điềm đạm thường ngày, người qua lại dòm ngó kỳ quái, cô mặc kệ, một phen hiếu động sà vào ngực Lý An Đăng đến mức trợ lý Thành Hải còn phải ghen tỵ.
"Xin cậu...!Xin cậu cứu con gái tôi, cậu có yêu cầu gì cũng được!"
Nhìn thấy Ngô Như Cầm đắm chìm trong nước mắt, Lý An Đăng vô cùng xót xa, nếu như hắn cứng rắn hơn mọi chuyện không ra nông nỗi này.
Hắn nói.
"Xuân đang ở đâu?"
Trợ lý Thành Hải nói.
"Sắp đưa vào nhà xác!"
"Đừng!!! Tuyệt đối không được đưa vào nhà xác!" Lý An Đăng hô to.
Hắn đã đoán trước vào bệnh viện không thể duy trì mạng sống cho Lê Yến Xuân.
Lúc đó hắn ôm Lê Yến Xuân, chủ yếu là truyền hơi ấm, hoạ chăng còn cứu được.
Nhà xác là nơi vô cùng lạnh lẽo, lượng dương khí ít ỏi trong Lê Yến Xuân sẽ không đủ sức kháng cự.
Trần Đại Long cũng sốt ruột, mạng người quan trọng, thi thể mang đi chưa lâu, hiện tại đi ngăn chặn vẫn còn kịp.
Bác Năm nghe qua Lý An Đăng phán đoán được đôi chút, được hắn cứu, khả năng cao là sống.
Nhưng thuật sĩ làm phép xong sẽ phải trả giá.
Bất U tuyên một câu phật hiệu, sinh tử là chuyện hiển nhiên, thế nhưng lại khiến con người lao đao, hồng trần đúng là một thứ rắc rối.
Đến đây, mọi người liền kéo nhau đi.
Cơ bản nhà xác ngay trong bệnh viện, không cần dùng xe di chuyển thi thể đi xa, Lê Yến Xuân vừa mới đi trước khi Lý An Đăng đến.
Hắn hi vọng chưa vào trong nhà xác kịp thời, dù chỉ là tiến vào một chút thôi, mọi việc xem như vứt bỏ.
May là Lê Yến Xuân nằm trên một con xe đẩy, còn cách cửa nhà xác 2m thì đám người Lý An Đăng phát hiện.
Trần Đại Long xung phong thét lên, một hơi thở lao đến chặn cửa nhà xác.
Sau khi Ngô Như Cầm làm thủ tục nhận xác thật nhanh, trợ lý Thành Hải lái xe chở tất cả về, bao gồm Lê Yến Xuân.
Trên xe, Lý An Đăng ngồi đằng sau, đặt Lê Yến Xuân nằm lên đùi hắn, điều hoà trực tiếp tắt.
Trong xe như lò bát quái, tất cả mọi người dù sao cũng cố gắng chịu đựng.
Đáng thương là Cục Than, treo nguyên cái đầu chó ra ngoài cửa sổ thè lưỡi.
Lý An Đăng tập trung quan sát Lê Yến Xuân, hắn vẫn đang dùng mọi cách giữ được hơi ấm trong cơ thể cô.
Trông cô lúc này nằm qua một bên, ánh mắt an tư đóng lại như đang trải qua một giấc ngủ.
Đúng, chỉ là ngủ thôi!
Xe vừa đến nơi, mọi người hỗ trợ đem Lê Yến Xuân ra ngoài.
Lý An Đăng gọi Ngô Như Cầm nhanh mở cổng, hắn tranh thủ cõng Lê Yến Xuân chạy vào nhà.
Vào phòng của Lê Yến Xuân, đặt cô ta lên giường, điều hoà đương nhiên tắt, tất cả cửa đóng kín lại.
Lý An Định làm « Hoàn Dương Pháp».
Đối với người khác, người chết sống lại chỉ trong thời hạn ba năm, hắn là đặc biệt, có thể giúp Lê Yến Xuân quay về lên đến mười năm.
Bất quá...!Tuổi thọ hắn đổi lại cũng là mười năm bằng nhau.
Hắn không biết bản thân sống đến bao nhiêu tuổi.
Có thể năm sáu mươi năm, sống ít hơn một chút thôi.
Còn nếu bốn mươi năm, trừ đi mười năm thì hắn sẽ không thể hoàn thành tâm nguyện sư phụ.
Còn ba mươi năm yểu mệnh, có lẽ hôm nay sẽ là ngày tàn của hắn.
Nhưng hắn quyết định gánh trách nhiệm này, chỉ cần cứu sống Lê Yến Xuân, mười năm thì mười năm.
Hoàn Dương Pháp có thể khiến cho người chết cũng có thể sống lại, nhưng mà còn phụ thuộc vào tỷ lệ thành công, tổng quan mà nói là may rủi.
Lý An Đăng là thuật sĩ, tỷ lệ cao hơn một chút.
Điều kiện thực hiện cái này.
Đó là chết do tai nạn, nhưng thi thể không được bị phá hư, như mất chân tay đều không được.
Thứ hai là tự vẫn, chết oan, hoặc bị người ta sát hại.
Vẫn phải lưu ý người chết có thi thể nguyên vẹn.
Còn nếu là người già, đến tuổi chết, hoặc lâm bệnh mà chết, cái này tận số không thể cưỡng cầu cho nên không hiệu