Khi đã quay về, trong tay Lý An Đăng liền có chai nước "đồng tử" của hắn.
Hắn gọi mọi người lui ra.
"Hồn chuẩn bị về, nếu như tập hợp lại sẽ doạ hồn chạy mất!"
Tất cả dù lo lắng thế nào, đương nhiên không dám nghịch ý, nhưng cảm giác hồi hộp là không thể chối bỏ.
Lý An Đăng cũng như vậy, hắn cũng hồi hộp không kém.
Dù đã tìm được hồn Lê Yến Xuân, trên cơ bản hồn chỉ có thể nhập vào người sống, đằng này đã là xác chết.
Cho nên còn phải dựa vào tỷ lệ thành công, nếu nhân duyên đã không thể chối buộc, cũng không còn bất cứ cách nào.
Hắn đổ nước lên ngực Lê Yến Xuân, tức khắc một cỗ mùi không hề dễ chịu lan ra khiến mọi người nhăn mặt.
Lý An Đăng thật ngại, dạo này có lẽ ăn nhiều đồ nóng.
Sau đó hắn cúi xuống đem đôi dép mang vào cho Lê Yến Xuân.
Hắn làm mọi thứ thật chậm, bản thân hắn cũng sợ.
Hắn đã cứu chữa cùng với trừ tà cho bao nhiêu người, nếu như hôm nay để một cô gái chết, hơn nữa là đi cùng mình.
Có lẽ đây sẽ là kết thúc, hắn phải bỏ nghề.
Đột nhiên giờ phút này ngón chân thi thể nhúng nhích một cái, cọ vào tay hắn.
Còn nghĩ là nhìn lầm, hắn ngước lên, gương mặt Lê Yến Xuân nhăn nhó.
"Nước..."
Lý An Đăng sáng lên hai con mắt, đã thành công!
Lê Yến Xuân gượng dậy, Lý An Đăng vội chạy đến đỡ.
"Xuân..." Ngô Như Cầm đi được nửa bước, phải nói sự vui sướng lên đến cực điểm, trợn mắt ngã xuống.
Cũng may trợ lý Thành Hải hứng lấy, không sao cả.
Ngô Như Cầm này, con gái chết thì còn nói chuyện được, lúc sống lại thì ngất xỉu, tâm lý thật khó đoán.
"Sống rồi, cô ta sống rồi!" Mọi người chưa kịp truy cập tình huống này, Trần Đại Long mừng rỡ nhảy lên.
"Đúng đúng, dụng pháp thành công!" Bác Năm cười nói.
Lý An Đăng cho Lê Yến Xuân uống miếng nước.
Cô ta hơi chóng mặt, nhìn xung quanh, lại nhìn trên giường.
Nào là tàn hương sáp nến, rất nhiều, còn trên người bị ướt...!
"Á!!!"
Đương nhiên cô ta không thể chịu được mùi này, Cục Than ngồi xuống cụp tai.
***
Hoàng hôn.
Lý An Đăng sau khi vào nhà tắm một hơi, thân thể mệt rã rời, trèo lên giường ngủ một giấc đến trưa.
Thức dậy hắn lại tắm, tiếp theo mua nhiều đồ về ăn.
Hắn đói bụng nhất từ trước đến nay, như một con quỷ đói, giành cả buổi chiều chỉ để ăn.
Lúc này hắn mới có thể thư giãn, tiến ra ngoài ban công ngắm hoàng hôn, xem mấy toà cao ốc bị bóng đêm bao phủ như thế nào, trên tay cầm ly nước cam.
Cạnh bên là Tuyết Tình và Trần Đại Long, Tuyết Tình gặp mặt trước hết là cảm ơn Lý An Đăng, nếu không có hắn ra tay thì nàng đã không thoát khỏi Hoàng Diệp.
Lý An Đăng không muốn khách khí, dù sao cũng là người học đạo, cần nhất tương trợ.
Hắn uống ngụm nước cam, hai tay gác lên lan can.
"Chị cô như thế nào?"
"Cảm ơn anh, tôi đã tạm thời khắc phục độc tính, nhưng...!Có lẽ phải về Thạch Môn trong một tuần, như vậy mới mong chữa trị triệt để!" Tuyết Tình hai mắt đen láy nói.
"Phải đi ngay à?" Lý An Đăng nói.
Tuyết Tình gật đầu.
"Trễ hơn sẽ nguy hiểm, một lát nữa tôi sẽ đi! Còn tướng công..."
Nói đến đây nàng liếc sang Trần Đại Long, liền khiến cậu ta có một trận ngại ngùng, nàng nói.
"Tướng công nói đúng, tuy là có hôn ước, nhưng chuyện tình cảm không thể ép buộc! Cả đêm qua ta suy nghĩ, cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi! Tướng công nói có phải không?"
Trần Đại Long gãi đầu ngượng ngập.
"Cô nói phải! Cô đi một tuần sao?"
Tuyết Tình thở dài, có chút buồn.
"Chưa biết! Lần này định đưa tướng công về, nếu như không thể...!Ta sẽ tiếp tục ở lại Thạch Môn!"
"Dù sao cũng cảm ơn hai người! Chuyện Hoàng Vân và Hoàng Diệp, khi về Thạch Môn, tôi sẽ gọi người trong Thạch Môn tìm cách!"
Nói đến đây, Tuyết Tình tạm biệt cả hai, rời đi.
Còn lại Trần Đại Long và Lý An Đăng, cùng hướng mắt về phía chân trời.
"Trời hôm nay đẹp thật!" Trần Đại Long không biết nói gì, chỉ nói như vậy.
"Anh quyết định chưa?"
"Quyết định gì? À..." Trần Đại Long nghĩ một lát, dùng bàn tay vỗ ngực.
"Trâu bò, tôi mãi là bạn tốt của anh! Tôi sẽ ở lại với anh!"
Lý An Đăng khẽ cười, uống hết ly nước, quay người vào trong nhà.
"Thời gian không đợi một ai, nếu chúng ta không biết nắm bắt, sau này suy nghĩ có thể chỉ cười khổ!"
Rốt cuộc còn duy nhất Trần Đại Long.
"Tức là sao?"
Cậu định quay lại hỏi, nhưng