Hai người nhận ra ở bên trong xe hơi rất tiện lợi, ăn uống một chỗ, trời mưa cũng ở tại một chỗ, đóng kín xe lại là được.
Lý An Đăng nghĩ lại quá trình làm việc, thầm kêu may quá.
Mấy ngày hắn ở nghĩa địa không có mưa, không thì hắn phải chốn ở đâu bây giờ.
Lúc này tồn tại trong xe một cỗ mùi thức ăn.
Khi chưa ăn nghe được mùi sẽ bị hấp dẫn, nếu đã sử dụng, con người thoả mãn yêu cầu đó tự nhiên không còn hứng thú, có cảm giác quái ác ngán ngẫm.
Hơn nữa trên xe có điều hoà, thứ mùi này mặc sức truyền bá, Lý An Đăng gom hộp cùng bịch rác.
"Tôi đi vứt đây!"
Lê Yến Xuân xuyên cửa kính nhìn ra bên ngoài.
"Mưa to lắm!"
"Không sao, phải dùng tới!" Lý An Đăng lấy ra cái ô màu đỏ huyết, mở cửa bước ra ngoài.
Ô xoè ra như cái mâm tròn, hứng chịu nước mưa đổ xuống.
Lê Yến Xuân giữ cửa nhìn theo, Lý An Đăng hoà nhập vào dòng nước mưa, cô cười nhẹ, hắn cũng có vài đặc điểm rất tốt.
Đợi cho Lý An Đăng quay trở lại, Lê Yến Xuân có hơi sụp xuống mí mắt, che miệng ngáp một cái.
"Tôi ngủ trước đây!"
"Ờ!"
"Cho tôi mượn vai!"
Hắn chưa kịp nói, Lê Yến Xuân ngả đầu trên vai hắn.
Lồng ngực hắn đập phanh phanh, mùi tóc, mùi nữ nhân đều tấn công hắn.
Đây có thể xem như tiếp xúc thân mật không.
"Tôi đang ngủ, cấm anh dám làm gì đó!" Lê Yến Xuân nói xong, chìm vào giấc ngủ.
"Không đâu!" Lý An Đăng nói, nhìn qua thì cô ta đã ngủ rồi.
Người ta khi yêu thì nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp, cô ta lúc ngủ lại phi thường xinh đẹp.
Có lẽ hắn cũng biết yêu rồi!
Từng đường nước chảy dài trên cửa kính, phai nhoà tầm nhìn, tiếng gió ngoài trời thét gào, ngăn cách mọi âm thanh.
Thế giới này tựa hồ chỉ còn lại hai người, một cảm giác bình dị khó tả.
Lý An Đăng còn không dám ngủ, sợ là ảnh hưởng tư thế, đánh thức Lê Yến Xuân.
Nhưng thời tiết thật biết chuộng lòng người, hắn không thể cưỡng lại đồng hồ sinh học, rồi cũng ngủ.
Tràng cảnh hoang bỗng lệ trời tuôn xối, tấm lòng đầy được gột rửa đơn côi, khiến màn đêm có một màu tươi sáng, khiến nhân sinh thêm những phút bồi hồi.
***
Ngày hôm sau, Lý An Đăng thức giấc, bất ngờ hai người đều giữ nguyên tư thế như vậy.
Lê Yến Xuân chớp nhẹ đôi mắt tỉnh lại, ngẩng đầu lên, bàn tay xoa xoa cổ, hình như trật cổ rồi.
Lý An Đăng vội lấy chai cồn xịt lên giúp cô, lập tức hai người có một trận ngại ngùng.
Lê Yến Xuân cũng không có về, ở lại cùng hắn.
Hắn mở cổng nghĩa địa, chào đón một ngày mới.
Hôm nay có vài người khách đến viếng mộ, Lý An Đăng là Lê Yến Xuân cùng nhau hướng dẫn, vừa tản bộ lại có thể nghe những dòng tâm sự của người ta, thật là ấm áp.
Có khách khen hai người đẹp đôi, lại khiến cả hai có một trận ngại ngùng.
Đến trưa, Lê Yến Xuân lái xe chở Lý An Đăng về nhà.
Đến nơi, hắn bắt gặp Ngô Như Cầm đang ở nhà, bước ra mở cổng cho con gái.
Lý An Đăng nói chuyến này xong rồi, đem con gái người ta qua một đêm, người ta sẽ nghĩ hắn như thế nào đây, chính là đồ tồi bại sắc lang trong truyền thuyết.
Thế nhưng đáng kinh ngạc là Ngô Như Cầm không nói gì, còn vui vẻ với hắn.
Hắn tạm biệt đi vào trong, có cảm giác Ngô Như Cầm đang tác hợp cho hắn, nhưng còn Lê Yến Xuân thì sao.
"Hôm qua con chỉ đi với anh ta thôi, không đi chỗ khác, mẹ đừng lo!" Lê Yến Xuân nói.
"Mẹ có nói sẽ lo sao! Con gái lớn rồi, muốn đi đâu thì đi!" Ngô Như Cầm không đoái hoài, đi vào trong nhà.
"A! Mẹ bán con gái mẹ rồi!"
Lý An Đăng bắt đầu tập luyện thể chất một chút, hít đất, đẩy xà.
Tiếp theo hắn tập lại mấy thế võ, làm thuật sĩ tuy nhiên việc rèn luyện là không thể thiếu, cơ bắp linh hoạt, dương khí lưu thông.
Mọi kỹ năng đều phải nắm vững, nghiêm túc đặt cả tâm huyết vào đó, mới mong có thể thành công.
Hắn không muốn làm phép trước mắt người khác, lại tự dùng kiếm cắt vào tay của mình, trở thành trò hề.
Hoàn tất, hắn ngồi xuống nghỉ mệt, ngắm nhìn Cục Than và Tiểu Ngọc ôm nhau ngủ.
Qua một ngày đã tăng dần tình đoàn kết, cho dù chỉ mỗi Cục Than nghĩ như vậy, mèo vốn rất khó tính.
Giờ này trời nắng gắt.
Lý An Đăng nhíu mắt nhìn ra ban công, ánh nắng chói loà, hơi nóng ùn ùn thấy rõ sự oi ả.
Hắn nhớ đến sư phụ, nhớ quê hương.
Nếu là đang ở thôn,