Lý An Đăng là ra khỏi nhà sớm nhất, lúc hắn quay về thì mọi người mới có dấu hiệu ngồi dậy, trong nhà có âm thanh tụng kinh phát ra như máy.
Bác Năm trước cửa, một bộ dáng cao nhân hút thuốc lá.
Bên trong nhà Bất U ngồi gõ mõ tụng kinh.
Cục Than vừa thức dậy đã chạy loanh quanh, rốt cuộc chạy ra ngoài tìm cái cây giơ chân sau lên...!
Tiểu Ngọc thì vẫn ngủ.
Hắn vào trong, bắt gặp Lê Yến Xuân và Tiểu Mai thì giật mình.
Cặp mắt bị quầng thâm đánh như gấu trúc rơi từ trên cây xuống, trông kích thích không kém quỷ nhập.
Hắn mới lại gần, nhu thuận nói.
"Hai người không ngủ được sao?"
Gương mặt Lê Yến Xuân không còn sức sống, tóc hơi rối.
"Dưới đất khó ngủ quá!"
Chấp nhận thôi, bọn họ đang ở trên mảnh đất người khác, muốn đòi hỏi gì cũng không ra được cửa miệng.
Lão Đinh cũng không phải tiền đồ khá giả gì, bên này để cho khách đến uống trà, còn muốn ngủ lại chỉ gọi là cầm hơi.
Lý An Đăng biết Lê Yến Xuân cùng Tiểu Mai là con gái trên thành, không phải dạng người thích hợp đi xa.
"Hôm nay chúng ta tìm khách sạn ngủ vậy!" Hắn nói.
Lê Yến Xuân lắc đầu, hai bàn tay vỗ vỗ lên má.
"Không sao, tôi khoẻ! Không thể vì tôi làm lỡ chuyến đi!"
"Muốn đi, quan trọng nhất là sức khoẻ! Một người không vui thì mọi người không vui, đi chơi phải tùy tâm trạng! Đợi thêm một hai ngày nữa cũng được!"
Đang lúc này thì lão Đinh từ bên ngoài tiến vào, đi ngang cửa chào bác Năm một tiếng, nhìn vào trong.
"Hôm qua cô cậu ngủ ngon chứ?"
Thật ra mà nói, tất cả đều không ngủ ngon lắm.
Lão Đinh bỏ dép bên ngoài tiến đến, trên tay là một mâm tre chứa vài con cá nướng xếp hàng, cạnh bên chút rau rừng, một bộ chén đũa chỉnh tề, nước chấm thơm ngon.
"Mọi người ăn sáng chưa?"
"Bọn tôi đã ở nhà, còn được ăn, thật khó xử!" Lý An Đăng nói.
Hắn không phải loại người hoàn toàn chay mặt, thông thường tuy là vậy, nhưng hoàn cảnh lão Đinh còn phải lấy rau nấu cháo cho vợ, lúc này lại...!Hắn không thể đánh mất đi nhân tính.
Lão Đinh nói.
"Cậu đừng ngại, cá này thằng Cẩu mới bắt ngoài suối về!"
"Cậu bé giỏi quá!" Tiểu Mai trầm trồ.
"Ở đây là như vậy!" Lão Đinh cười, sau đó biến thành vẻ mặt phù phiếm nói.
"Nhưng gần đây nó có chút chuyện..."
Nghe ngữ điệu, hình như lão Đinh muốn truyền đạt cái gì.
Lý An Đăng vừa rồi phân phát chén đũa cho mọi người, hắn nhìn lão, hoá ra có chuyện nhờ vả.
Sư phụ nói đúng, không có bữa trưa nào miễn phí.
Hoặc nghĩ theo cách lạc quan hơn, lão Đinh có chuyện khó nói, mượn cớ này mở lời.
Vốn định lấy đồ ăn sáng, không ngờ được mời, tất cả bao vây ngồi một chỗ.
Lão Đinh ra ngoài làm bộ ngắm cảnh, một mực chờ mọi người.
Những người bên trong đều biết, nhà của lão, hằng ngày ở đây, còn có thứ gì để mà ngắm cảnh.
Lý An Đăng lấy hộp thịt bò cho Cục Than, còn Tiểu Ngọc vẫn ngủ say.
Cười cười nói nói, ăn xong, hắn đi ra ngoài đón lão Đinh, lão liền quay lại.
"Cá vùng này thế nào?"
"Ha ha, ngon! Thật ra ông có chuyện gì cứ nói!"
"Tôi biết không giấu được cậu! Hôm qua tôi thấy cậu thật có tài, sáng nay còn chữa bệnh cho bà nhà tôi, tôi biết ơn cậu!" Lão Đinh nói, sau đó bước vào vấn đề.
"Chuyện là thằng Cẩu nhà tôi bị...!Thụ Thần quở trách, mong cậu có phương thuốc gì giúp cho nó!"
Lý An Đăng nghe từ Thụ Thần đã không có hứng thú, không lẽ có người nào đứng lên mê dân hoặc chúng sao.
Hắn nói.
"Ông giải thích rõ hơn được không?"
Lão Đinh bắt đầu kể lại.
Khoảng một năm nay đổ lại, trong vùng có một người đàn ông tên Tài, mắc một chứng bệnh lạ, trên người xuất hiện chỗ bầm đen.
Ban đầu nghĩ là không có chuyện gì, cho đến khi vết bầm đen ngày một nhiều.
Ông ta đi vào phòng khám, kết quả bác sĩ bảo đây là do mạch máu bị chèn ép, có thể trong quá trình làm việc hoạt động sai tư thế.
Ông về nhà, mua thuốc uống hằng ngày.
Nhưng mà vết bầm không thuyên giảm, ngược lại càng lan ra nhiều hơn.
Đương nhiên ai gặp chuyện này ít nhiều sẽ sợ, bất quá không có di chứng gì, đau nhức cũng không.
Thời gian sau, chỗ bầm trên người ông quá nhiều, thật không đếm hết, và ông đã cảm thấy mệt mỏi.
Lại phải đi khám bác sĩ, lần này bác sĩ tìm không ra bệnh cũng khó mà lên toa thuốc, chỉ phán đoán bị ảnh hưởng sắc tố da.
Nói chung là