"Nhưng...!Tôi nghĩ nên mở đèn lên đi!" Lý An Đăng vẫn phải mở đèn, điều kiện thiếu ánh sáng hắn cảm thấy...!Không quen lắm.
Đèn bật lên, hắn mới nhìn cẩn thận Lê Yến Xuân.
Cô ta mặc chiếc váy ngủ màu đen mỏng dính, váy ngắn ngủn.
Từng đường cong trên cơ thể được thể hiện rõ ràng, hắn khẽ nuốt nước bọt.
Cô nhìn hắn thì mỉm cười, đẩy hắn ngồi xuống giường.
"Cô...!Tôi thấy làm thế này không ổn lắm đâu!"
Cô đưa ngón tay đặt lên miệng hắn.
"Sao lại không ổn? Anh không thích sao?"
Lý An Đăng gật đầu trong sự ngơ ngác, cặp mắt nhìn cô ta như bị thôi miên, rốt cuộc thì hắn là ai, đang ở đâu, thế giới này vận hành như thế nào.
Sau đó hắn cố gắng nặn ra mấy chữ.
"Cô, cô hết giận tôi rồi hả?"
"Chuyện gì? Anh không nói tôi cũng quên mất rồi!" Cô ngồi kế bên hắn, ngón tay vuốt tóc qua kẽ tai.
"Trong phòng một mình tôi buồn lắm!"
"Cũng buồn thật!" Lý An Đăng gật đầu, cố ý không nhìn cô ta.
Cô đem bàn tay sờ phía sau gáy hắn, da thịt mát lạnh chạm vào nhau thật khiến con người tê dại.
Hắn bắt đầu hô hấp, từng hơi thở đều có thể nghe.
"Anh bị làm sao?"
"Không, không sao! Nhịp tim đập nhanh một chút!"
Đột nhiên, hết sức đột nhiên, Lê Yến Xuân chậm rãi ngã đầu lên ngực hắn.
Cả cơ thể cô dán vào hắn, lớp áo mỏng không thể ngăn được sự nhạy cảm này.
Da thịt tuy lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể đang tăng.
Lý An Đăng bắt đầu đỏ mặt.
Lê Yến Xuân đem bàn tay vuốt lên ngực hắn.
"Tôi ngủ một mình sợ lắm, anh có thể ngủ cùng tôi?"
Đối với một người con trai, hơn hai mươi năm chưa dùng gậy như ý đánh yêu tinh, lời mời này rất là hấp dẫn.
"Cũng, cũng, cũng, cũng được!" Lý An Đăng có chút cà lăm nói.
Lê Yến Xuân ngước mặt lên.
"Thật sao? Anh nhắm mắt lại đi!"
"À, tôi thích mở mắt hơn!"
Lê Yến Xuân đưa gương mặt đến gần hắn, bờ môi đỏ mọng nước, đây nhất định là hành động trao nhau tình cảm qua cửa miệng.
Đây...!Là nụ hôn đầu tiên của hắn.
Thật sự thì hắn rất muốn làm cái điều này với cô ta, nhưng...!Đúng người sai thời điểm.
Thời khắc môi chạm môi chuẩn bị xảy ra, Lý An Đăng bắt một loại thủ ấn, sau đó bàn tay vỗ vào mặt cô ta.
"Á!!!" Tiếng thét của nữ nhân vang lên, mang tần số ở trên trần nhà.
Lê Yến Xuân bị đẩy ngã xuống, nhào lộn một vòng trên mặt đất.
Cô ta ôm mặt ngồi dậy, nhìn lên Lý An Đăng nói, giọng nói khác đi rất nhiều.
"Mày, sao mày biết?"
Lý An Đăng trợn mắt, mặt cũng đen thành đáy nồi, oán hận thét lên.
"Xuân không bao giờ dễ dãi với ta!"
Lê Yến Xuân sửng sốt đứng lên, chưa kịp làm gì đã bị một tấm Định Hồn Phù dán lên giữa mặt.
Lý An Đăng hùng hùng hổ hổ đi đến, cắn ngón tay, chấm máu lên Định Hồn Phù.
Tức khắc một cái bóng nhảy ra khỏi cơ thể Lê Yến Xuân.
Cô khép mắt ngất đi, thân thể gục xuống, Lý An Đăng đỡ lấy cô trước, không quan tâm cái bóng kia.
Cái bóng đó là bóng của nữ nhân, biết không nên dây dưa với hắn, vội chạy đến cánh cửa.
Hắn vẫn không quan tâm, bế Lê Yến Xuân đặt lên giường, sau đó mới quay người lại.
Quỷ hồn kéo cánh cửa, nhảy ra ngoài.
Tuy nhiên nhảy chưa qua ngưỡng cửa, bị ba đường chỉ đỏ giăng ngang lối đi chặn lại.
Nữ quỷ không có đề phòng, va đập vào ba sợi chỉ như cá chui vào lưới, bị một sức mạnh vô hình đẩy ngược vào trong phòng.
Ả lại phát lên tiếng thét, bị đánh đến mức xịt ra khói trắng.
Lý An Đăng bình thản nhìn nữ quỷ ngã bên dưới.
Ả chỉ mặc hai mảnh "Bikini" màu xanh da trời, là loại có dây rút ra, thân thể phì nhiêu phát dục.
Nhưng Lý An Đăng không có tâm tình thưởng thức.
Đầu ả chỉ còn sót lại vài chục cọng tóc, quầng mắt đen như nghiện, mắt to, tròng đen nhỏ xíu, cực điểm của quái dị.
Lại so với thân thể gợi cảm bên dưới, suýt nữa Lý An Đăng đã cúi đầu nôn mửa.
Nữ quỷ trước mặt hắn là quỷ háo sắc.
Những người khi còn sống ham mê nhục dục quá độ, đến mức điên cuồng không thể kiềm chế bản thân, vong mạng sẽ trở thành quỷ háo sắc.
Cái gì cũng nên vừa đủ, ít quá hay nhiều quá đều gây hại.
Đặc biệt là lạm dụng vào tình dục, khiến cho sức khoẻ dần suy kiệt, đầu óc u mê mệt mỏi, không còn hơi sức nghĩ đến những thứ khác.
Đến khi chết đi, gọi là tinh tẫn thân vong cũng không sai.
Nói đến quỷ hồn, độ mạnh yếu dựa vào hai thứ, đó