Lý An Đăng nặng nề kéo mí mắt nóng rát, mơ hồ nhìn gương mặt hiền hậu bác Năm, nhìn sang Lê Yến Xuân.
Rốt cuộc vẫn thấy hai người, hắn chưa chết.
Hắn muốn ngồi dậy, bác Năm liền đỡ hắn.
Trong mắt hắn, lúc này đằng trước một khoảng, bóng lưng mặc đạo bào màu vàng quen thuộc.
Lý Đạo, ông ta đưa lưng cho hắn xem.
Hắn quay mặt sang hướng khác, hừ lạnh.
"Ông đến đây làm gì? Đã bảo đừng giúp tôi!"
"Tao chỉ vô tình đi ngang đây thôi!" Lý Đạo lãnh đạm nói.
"Ông..." Lý An Đăng còn định chơi tay đôi, bác Năm vuốt ngực hắn, gọi hắn tắt bớt lửa.
Bác Năm nhìn hai người, lại nhìn hắn khổ sở nói.
"Con mới vừa qua cơn nguy kịch, đừng nóng nảy!"
"Đúng rồi! Sư phụ cứu anh mà!" Lê Yến Xuân một bên cũng an ủi hắn.
Lý Đạo cười.
"Do mày không biết điều! Biết vậy, để mày chết luôn cho rồi! Nhưng mà tao từ chối nhận xác! Bất quá, tao không đến có lẽ mày còn không thể đứng lên, thậm chí mày tỉnh lại rồi vẫn không thể đứng lên!"
Lý An Đăng hít một hơi, đột nhiên lồng ngực đau thấy con bà nó.
Hắn dùng hết sức đứng phắt dậy, hai cái chân có chút run rẩy.
"Ông già, tôi vẫn đứng được đây!"
Sau đó hắn nhìn lên, bàn tay bóp nát hạc giấy đang bay ném xuống đất.
Quay lại, hắn bước đi hai hàng, bàn chân run run đạp lên mặt đất, so với đứa bé tập đi còn không bằng.
Hắn nói.
"Tôi nhớ ông rất thích ở nhà, hôm nay bày đặt làm khỉ đi leo núi!"
Lý Đạo quay người, xoắn tay áo, chỉ tay về phía hắn.
"Cái thằng khốn nạn!!!"
Lại nhìn xuống Lê Yến Xuân và bác Năm ngồi bên dưới thảm như hai nàng tiên cá.
Lý Đạo giật giật mép, sau đó chỉnh đốn tư thế.
"Vô Lượng Thiên Tôn! Thật là khẩu nghiệp!"
Không quan tâm nữa, ông đến thu dọn pháp đàn.
Lê Yến Xuân mãi một lúc mới có thể hồi phục.
Ông ta cứ như một phút trước là hai con người khác nhau.
Lê Yến Xuân trộm đứng lên, nhẹ nhàng đi đến, hỗ trợ Lý Đạo dọn dẹp.
"Bác à, còn chuyện sau này của anh Đăng!"
Lý Đạo liếc lên, Lê Yến Xuân không dám nhìn nữa, lấy bàn tay che miệng.
"Hai người, có tiếp tục được đến đâu ta không biết! Nếu cô muốn giúp nó..." Lý Đạo khẽ liếc Lý An Đăng đi rất khó coi vào trong lều.
"Cô gái à, cô phải làm thuật sĩ đi!"
"Cháu, cháu không biết làm những thứ này!"
"Không biết, thì học! Cô tìm ai cũng được, miễn là học được! Làm thuật sĩ rồi, nếu cô chấp nhận ở bên nó, có phải là không gây rắc rối nữa sao?" Nói đến đây, Lý Đạo cột túi vải, chuẩn bị rời đi, bàn tay đập lên bàn.
"Ông Năm, trả ông!"
Lê Yến Xuân nghĩ thoáng qua, giữ ông lại.
"Cháu hiểu rồi, cháu sẽ nhận bác làm sư phụ!"
Lý Đạo liền quay đầu lại.
"Hiểu? Ta chưa từng nói như vậy!"
Lúc này bác Năm tiến lên, giúp Lê Yến Xuân một lời.
"Giúp người giúp cho trót, tiễn Phật tiễn đến Tây, ông nỡ chia cắt tụi nhỏ sao?"
"Haiz, ông Năm, ông không hiểu rồi! Thiên cơ bất khả lộ!"
"Chính ông lộ còn gì?"
"À..." Lý Đạo vùi đầu vặn óc suy nghĩ, nói.
"Trước hết xem cô như thế nào!?"
Ông bắt ấn chỉ vào Lê Yến Xuân, đồng thời Lê Yến Xuân cảm nhận cả cơ thể nóng lên.
Lý Đạo hất tay, kéo ra một hình ảnh hư ảo trên không trung, toả ánh sáng vừa đủ nhìn thấy.
Trên không trung, một vóc dáng nữ nhân tuyệt đẹp, đường cong mỹ mãn, thướt tha uyển chuyển vô cùng như lấy trời làm nền, những cơn gió đọng lại vẽ thành.
Phủ lên tầng đạo bào đỏ như máu, hai bàn tay cùng gương mặt chỉ một màu trắng, phong thái tao nhã mà lạnh lùng băng giá.
Cô có mái tóc dài đen như nghiên mực đổ xuống, cài lên một đoá hoa sen đỏ vui tươi, phía dưới hai con mắt tinh xảo, tròng mắt và khoé mắt đỏ, lởn vởn hoả quang, ánh nhìn thẳng thắn tràn đầy sát khí.
Xung quanh nữ nhân cũng toàn là ánh lửa không ngừng lưu chuyển.
Cô ta cầm một cây quạt lông, bảy chiếc lông chim đỏ cam phừng phừng lửa cháy, nhẹ nhàng phe phẩy.
Dưới chân mang đôi giày cỏ tranh, đơn thuần giản dị, nhưng lại hợp với đôi chân nhỏ nhắn của cô.
"Là La Sát Nữ!" Lý Đạo nói, tỏ ra đồng tình.
"Thức thần của cô, chính là đây!"
Lê Yến Xuân mê mẩn nhìn nữ nhân trên kia, hoàn toàn không hiểu.
Lý Đạo giảng giải cho cô định nghĩa về thức thần, tiếp