Lý An Đăng bước vào trong nhà, nhìn lên trần nhà, Tiểu Ngọc đang cao thượng ngồi trên xà ngang.
Vậy là còn đủ mặt.
"Bọn tôi đã đi một vòng thôn đến đây, có lẽ Tu La Vu Yêu về rồi!" Lý An Đăng nói.
Lão Đinh phun ra một nắm đậu, thở dốc mấy cái.
Bác Năm nhìn qua nhìn lại phía bên ngoài, cẩn thận khép cửa.
Tất cả ngồi vây quanh cái bàn tròn nhỏ xíu, cùng nhau uống trà đàm đạo.
Lão Đinh nói trước.
"Tôi đang lái A Ngưu về, bắt gặp quỷ ăn định ăn thịt.
Tôi sợ quá, thúc A Ngưu chạy về thật nhanh, sợ nó đuổi theo.
Cũng may có thầy đây đến kịp thời...!Cùng tôi chạy về nhà."
Mọi người chuyển ánh mắt nhìn Bất U, anh ta cười nói.
"Đi theo sau giữ an toàn cũng là một loại hình bảo vệ."
Vợ lão Đinh nói.
"Thứ đó đáng sợ lắm! Nó đi qua thôn, mà bây giờ chết nhiều người rồi!"
"Yêu tinh này lợi hại, hút sạch tinh khí, con người chỉ còn cái thây khô." Lý An Đăng nói, nhìn qua Bất U.
"Trưởng lão, có phải thật là Tu La?"
Bất U nặng nề gật đầu.
"Bần tăng thấy nó trong bóng tối nhìn chẳng tường tận, nhưng đôi mắt đúng là màu đỏ!"
"Cũng có thể là Lệ quỷ! Nhưng mà người này chết còn chưa đến bảy ngày." Bác Năm suy nghĩ nói.
Lão Đinh ngã đầu phía sau lưng ghế, thở dài.
"Thụ Thần không bảo vệ chúng tôi!"
Lý An Đăng nhìn hoàn cảnh họ đáng thương hết sức, lại nhìn tình cảnh của thôn y như đến ngày tận thế vậy.
Chỉ sau một đêm tang thương tiêu điều.
Hắn nhìn tất cả nói.
"Tôi quyết định ngày mai tìm đến Tu La Vu Yêu! Nếu không sớm tiêu diệt nó, để nó hại thêm nhiều người, lúc đó sức mạnh tăng cao chúng ta muốn cứu vãn cũng không thể!"
"Đại sư có cách tìm sao?" Bất U hỏi.
Lý An Đăng gật đầu.
"Ngày mai, buổi sáng là tốt nhất! Người thành yêu như cương thi, ban đầu chưa có quen sẽ sợ ánh sáng mặt trời, chúng ta tranh thủ! Bằng không để cho trời tối yêu tinh lại ra ngoài tìm đến đây, càng khó khăn hơn!"
Tiểu Mai lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Liệu có thứ gì còn quay lại không? Hay là chúng ta ở lại đây?"
"Đúng! Cô cậu qua nhà khách như lúc trước!" Lão Đinh nói.
Thế là đi, ngoại trừ nhà lão Đinh, năm người Lý An Đăng cùng hai con thú vật chuyển hộ.
Ngôi nhà trống trải như cũ, trên mái gió có thể luồng lách qua, cơ bản không cần máy lạnh.
Mỗi người tự chọn cho mình một cái góc nằm xuống.
Lê Yến Xuân ngồi cạnh Lý An Đăng.
"Ai...!Hết đồ mặc!"
Lý An Đăng nằm nghiêng vào vách tường, lót tay trên đầu.
"Cô cứ lấy đồ của tôi, chị Cầm mua còn nhiều lắm!"
"Sao lại có liên quan đến mẹ tôi?"
"Xem lại chương 6 đi!"
"Hả?"
"Tôi nói là năm tôi sáu tuổi, luôn mong mình có một người mẹ, cho nên tôi xem chị Cầm như mẹ nuôi!"
Lê Yến Xuân gật đầu, nhìn xuống nói.
"Nhưng áo anh chật quá!"
Lý An Đăng lật người, thấy cô ta đang tự nhìn phần ngực mình.
Hắn bèn chồm dậy.
"Thật ra áo tôi rất vừa..."
Cô dùng bàn tay bóp mặt hắn, đẩy hắn nằm xuống.
"Chết đi!"
Hắn quay lại vào tường, cười khặc khặc.
"Anh có nhớ câu chuyện anh đã kể cho tôi nghe không?"
Nghe nói, Lý An Đăng giả bộ nhắm mắt.
"Cô định kêu tôi kể tiếp câu chuyện sao?"
Sau đó hắn ngáy đều đều.
Lê Yến Xuân nằm xuống cạnh hắn, nhìn lên trần nhà.
"Tôi muốn viết tiếp câu chuyện!"
Lý An Đăng ngưng ngáy, quay lại nhìn cô, bất quá cô đã nhanh chóng đi ngủ.
Bên này, Bất U đặt cái túi xanh lên bụng mà ngủ.
Anh đã bước một chân qua giấc ngủ, nhưng mà cảm giác trên người có thứ gì đè lên.
Bình thường cái túi đồ cũng không nặng như vậy, Bất U hé mở mắt, phát hiện Kiều Nhi đang nằm úp lên người anh trông rất thân thiết.
Anh vội đẩy Kiều Nhi, ngồi dậy.
"Thí chủ, bần tăng biết mình tương đối đẹp trai, nhưng bần tăng là người nhà Phật, không thể! A Di Đà Phật!"
Kiều Nhi mỉm cười, e thẹn mỹ lệ nhìn anh ta.
"Ta nhớ thành tăng!"
Bất U quay đằng trước quay đằng sau như cỗ máy, hoảng sợ nhìn Kiều Nhi.
"Kiều Nhi, đừng nói bậy bạ!"
"Hôm nay trước khi ngủ thánh tăng chưa niệm kinh, ta muốn nghe!"
Bất U thở phào.
"Nhưng mà cô không cần phải làm như vậy, lắc qua lắc lại như con rắn vậy!"
"Thì ta là rắn mà!"
Bất U cởi túi vải, nhận ra cái mõ đâu mất rồi, anh lấy cái radio đặt trên nền nhà.
Sau đó tìm một cuộn băng bỏ vào.
"Bần tăng cũng đã có chuẩn bị!"
Anh nhấn nút, máy phát lên tiếng gõ mõ đều đặn.
Anh gật gù vừa