Ở đầu bên kia của quả núi, có ba thân ảnh người lấp lấp ló ló đi ra.
Ba tên đều mặc áo choàng dài rộng như cái bao màu đen chùm lên, ngay cả mũ áo cũng che khuất, mặt không thể hở.
Mưa lúc này còn to lắm.
Một kẻ trong số đó nhìn trời đen như trang phục của hắn, có sự đồng cảm ngước lên nhẹ nhàng cười.
Hắn chính là Hoàng Diệp.
"Hai anh chăm sóc cẩn thận thằng đó, nó sắp đến rồi!" Hoàng Diệp nhìn hai người phía sau nói.
"Không còn ai cản trở, sau này phát tài tôi sẽ không quên hai anh, ha ha!"
Hai người kia không đáp, chỉ gật đầu với hắn.
Hoàng Diệp đi thêm hai bước, quay đầu nói.
"Coi chừng với thằng đó, sư huynh tôi cũng chưa chắc là thắng đâu! Nhưng nhớ theo kế hoạch của tôi là được!"
Hai người kia quay người đi vào trong.
Chính lúc này, bàn tay Hoàng Diệp lộ ra khỏi ống tay áo, búng hai con sâu trùng vào lưng hai người kia.
Trong khi đó họ tiến vào hang núi, không hề hay biết.
Hoàng Diệp nở nụ cười, cười thương xót cho hai cổ sư lầm đường lạc lối, muốn tìm đường đi tươi sáng hơn.
Phải, sau hôm nay hắn sẽ tiễn cả hai vào con đường vô cùng dễ đi.
Hoàng Diệp nép vào vách đá, phía trên có vài bụi cây mọc đưa ra ngoài, hắn lợi dụng nó trú mưa, vừa men theo mà đi xuống con đường mòn.
Nước mưa đổ ầm ầm, hắn vẫn khoái chí cười lớn.
"Bọn các ngươi luôn tưởng làm phản diện rất ngu sao?"
Ngoài trời sấm chớp vang lên liên hồi...!
***
"Xong rồi xong rồi!"
Trong một hang núi khác, Lý An Đăng mở cửa bước ra ngoài, mặc một bộ quần áo mới, tóc đã lau còn hơi ướt, trông như là vừa đi tắm xong ở nhà chính mình.
Chính xác là có cánh cửa đứng bên tay trái, mà bên trong còn có một căn phòng.
Lý An Đăng bước ra, đến phiên Bất U đã như con chuột lột, run rẩy vác túi, chống kim thiền trượng như lão thái bà cầm gậy bước vào phòng.
Lý An Đăng ở ngoài canh cửa, trên cổ còn bận bịu vắt cái khăn, điệu bộ thư giãn hết sức.
Vào trong này, dự định tìm một góc thay đồ qua quýt, ai ngờ còn có cả phòng.
Như vậy hiển nhiên có người ở, Sơn Thần chỉ cho hắn đã đúng chỗ rồi.
Cánh cửa khá đơn giản, chỉ cần mua vật liệu, sau đó có một máy khoan sạc điện là xong.
Bất U mở cửa, mở miệng liên tục kêu thoải mái thoải mái.
Đến đoạn này, hai người không muốn nghiêm túc cũng không được, dần dần tiến sâu vào trong.
Lý An Đăng đốt đầu nến, đi được một khoảng, cùng Bất U cẩn thận di chuyển xuống cầu thang đá.
Họ tiến vào không gian rộng hơn, tối hơn.
Nhưng thời điểm này, ánh mắt Lý An Đăng quan sát được từ xa có mấy ánh sáng đỏ, vội thổi tắt nến, kéo Bất U nép qua một bên.
Cả hai rón rén đi đến gần...!
Nhận ra phía trên trần là những mảng sáng màu đỏ sẫm, có chút yếu ớt.
Không phải đèn, nhưng là do những cây đèn dạ quang đặc biệt xung quanh thể hiện qua những thứ dưới chân.
Mà bên dưới, toàn là máu.
Máu từ những thi thể chảy ra, thi thể động vật, cả người cũng có, rất nhiều.
Thi thể chồng chất lên nhau, khung cảnh rất là đáng sợ cộng với ánh dạ quang từ máu khiến cho nó thêm phần ma quái.
Binh đao khí giới la liệt khắp nơi, nhìn như một cuộc chiến xảy ra.
Nhưng tất cả thứ này đều có sắp xếp, Lý An Đăng và Bất U biết rõ, đây là Tu La Trường.
Tu La Trường là nơi tập hợp nhiều sự uất hận, sự khao khát dựa trên mạng sống, xương máu kẻ khác.
Lấy sự chém giết, mùi máu tanh làm vui thú, tạo ra ác nghiệp khôn lường.
Lý An Đăng và Bất U vừa tiến vào trong không gian đầy sự yên lặng.
Tiếng bước chân hai người vang lên, tiếng thở vang lên, tức khắc xảy ra dị tượng.
Trên không trung xuất hiện nhiều mảnh vụn của cơ thể: Tay, ngón tay, mắt, mũi, răng, lưỡi,...!Có kể cũng không kể hết.
Chúng tự động bay lơ lửng, phát ra những âm thanh rên rỉ.
Nếu Lý An Đăng và Bất U không phải dạng khác người, nhìn màn biểu diễn này e là sùi bọt mép ngất xỉu.
Lý An Đăng nói.
"Nơi này oán khí quá nặng, chỉ là ảo giác!"
Nói xong, hắn lấy ra cái chuông Pháp Linh đưa lên cao lắc một hồi dài.
Âm thanh đơn giản nhưng có hiệu quả, xua tan những hình ảnh đó đi mất.
Mà đây là lúc quan trọng, cả hai tiến vào trong, đương nhiên vẫn phải đạp lên thi thể.
Hai người đi ngang, thi thể còn tươi mới không ngừng đổ máu.
Lý An Đăng