Chương 1: Đừng sợ.
Đầu tháng 1, thời điểm khí trời lạnh nhất.
Cây ngô đồng bên đường đã rụng sạch lá, trên cành cây đầy tuyết khiến nó trĩu xuống. Tuyết trắng phủ kín đường, hằn lên những vết xe đi qua.
An Nhu đi ra từ tiệm thuốc, cô kéo chiếc cổ áo rộng thùng thình lên cao hơn một chút rồi quay người băng qua đường lớn, đi vào khu chung cư Thủy Ngạn Hoa Thành.
Căn hộ này là quà thành niên cha An tặng cô bốn năm trước khi cô đậu đại học. Chủ yếu là ông lo cô con gái vốn đã được nuông chiều từ bé không chịu nổi chỗ ở trong trường đại học. Chẳng qua An Nhu lười bôn ba giữa trường học và nhà nên quyết định ở luôn trong trường.
Sau khi tốt nghiệp An Nhu không về nhà mà tiếp tục ở lại Bạc thành. Cũng bởi vậy mà cuối cùng cô cũng nhớ tới căn phòng bị cô bỏ quên tận bốn năm này.
Chốn về của cô.
Vào nhà, An Nhu ném đồ lên bàn trà rồi lấy thuốc mới mua ra. Cô sụt sịt uống thuốc bằng nước ấm rồi về phòng ngủ đến trưa.
*
Lúc cô tỉnh lại thì trời đã tối đen như mực.
Cô kéo mành ra, nơi nơi rực rỡ ánh đèn tạo thành một nguồn sáng duy nhất.
An Nhu cảm thấy cổ họng cô vừa khô vừa khó chịu, nuốt nước miếng đã đau rồi. Cô ho lên sù sụ, đầu óc quay cuồng, đi ra phòng khách uống tận mấy ngụm nước.
An Nhu ôm khuôn mặt đang nóng bừng của mình rồi cầm điện thoại nhìn thoáng qua.
Trong phòng tối như mực, ánh sáng từ điện thoại phản ra làm cô hơi chói mắt
Ứng Thư Hà nhắn cho cô mấy tin trên wechat.
—— Nhu Nhu, tớ sâu răng oa oa oa oa đau quá.
—— hình như bị nhiễm trùng luôn rồi.
An Nhu lập tức bỏ suy nghĩ gọi cô ấy đến bệnh viện với mình.
Cô bình tĩnh nhắn lại: Mai tớ đến chỗ nha sĩ với cậu.
Ứng Thư Hà: Để tớ gọi điện báo trước đã, là cái phòng khám gần khu nhà cậu ấy.
Cô mơ mơ màng màng trả lời cô ấy một chữ “ừ”, ngơ ngác một lúc mới lại lấy thuốc ra uống rồi ôm chăn lông, nằm cuộn tròn trên sô pha ngủ mất.
Cô nghĩ, mình hơi nhớ nhà rồi.
*
Hôm sau, An Nhu đỡ sốt hơn hẳn. Sắc mặt cô vẫn tái nhợt như cũ, chân tay cũng hơi bủn rủn.
Cô tùy ý trang điểm rồi ra cửa.
Ứng Thư Hà đã đến dưới lầu khu chung cư của cô, hiện tại đang đứng trước cửa chung cư chờ An Nhu. Cô ấy thấy An Nhu có vẻ mệt thì hơi sửng sốt: “Cậu không thoải mái hả?”
An Nhu khàn giọng, cô đáp bừa: “Hôm qua đi ngủ hơi muộn.”
Ứng Thư Hà không tin bèn giơ tay sờ trán cô: “Có phải cậu sốt rồi không?”
“Đâu có.” An Nhu nhìn chằm chằm khuôn mặt sưng vù lên của cô ấy, hơi mất kiên nhẫn, “Nhanh lên đi, cậu đau răng cơ mà?”
Thấy cô không khác gì với lúc bình thường cả nên Ứng Thư Hà cho rằng cô chỉ đang không vui thôi bèn không nói gì nữa.
Phòng khám răng nằm ở phía đối diện với khu chung cư.
Hai người băng qua đường.
Ngoài cửa phòng khám là tấm biển có sáu chữ “Phòng khám nha khoa Ôn Sinh” được viết bằng chữ Khải trông rất khí phách.
Hai người đi vào, cánh cửa pha lê tự động mở ra. Bọn họ nhìn thẳng thì thấy quầy đón tiếp bệnh nhân ở phía trước, mùi oxy già xộc thẳng vào mũi, bên cạnh là vài chiếc sô pha màu xám có tốp năm tốp ba người ngồi.
Hai người đi đến quầy tiếp đón bệnh nhân.
Cô nàng y tá đứng ở quầy ngẩng đầu lên, dịu dàng cười: “Xin chào, chị có hẹn khám trước không ạ?”
Ứng Thư Hà : “Tôi có hẹn với bác sĩ Hà.”
Cô nàng y tá hỏi tên cô xong bèn gõ máy tính để tìm gì đó, sau đấy cô ấy chỉ về phía sô pha: “Vậy phiền chị ra kia ngồi chờ chút ạ.”
Ứng Thư Hà nói “Cảm ơn” rồi ra chỗ sô pha cùng với An Nhu. Cô chống tay lên huyệt Thái Dương nhắm mắt nghỉ ngơi. Ứng Thư Hà ngồi cạnh nhìn cô chằm chằm hồi lâu vẫn cảm thấy cô có vấn đề ở đâu đó.
Nghĩ đến giọng nói khàn khàn và sắc mặt tái nhợt của cô thì giật mình bừng tỉnh.
“Sao cậu khó chịu mà không nói gì với tớ?”
“Tớ không sao mà.”
“Chút nữa đi bệnh viện.”
“Tớ không…” An Nhu cau mày mở mắt ra, nhưng thấy cô ấy có vẻ không vui bèn lập tức đổi giọng, “Rồi, đi thì đi.”
Không lâu sau, có một y tá đi tới dẫn các cô vào phòng khám.
Bác sĩ Hà là một người đàn ông trung niên, vì ông đeo khẩu trang nên không nhìn rõ toàn mặt, tuy vậy trông rất dễ thân. Ứng Thư Hà tự giác ra nằm ở ghế nha khoa chờ bác sĩ khám. Bác sĩ Hà bật đèn lên rồi cẩn thận kiểm tra hàm răng cho cô ấy, sau đó còn chụp hình lại cặn kẽ.
Răng của Ứng Thư Hà đã sâu đến dây thần kinh răng làm tủy răng nhiễm trùng, bởi thế nên mới bị đau đớn kịch liệt.
Bác sĩ Hà chiếu hình hàm răng của cô lên màn hình lớn, ông thong thả ung dung giải thích tình huống hàm răng của cô ấy cho Ứng Thư Hà nghe: “Răng của cô đã sâu lắm rồi, bây giờ tốt nhất là mình nên…”
Báo giá xong, bác sĩ chuẩn bị trị liệu.
Ứng Thư Hà nhìn thoáng qua An Nhu đứng bên cạnh, cô nói nhỏ: “Cậu ra ngoài chờ tớ đi, đừng đứng nữa.”
An Nhu gật gật đầu, cô chưa nói gì mà vẫn đứng yên đấy.
Sau năm phút tiêm thuốc tê, bác sĩ Hà hỏi: “Cô thấy tê chưa?”
Ứng Thư Hà dừng một lát rồi ừ một tiếng để trả lời.
Thấy cô ấy đã ngấm thuốc tê, An Nhu mới bước ra khỏi phòng đến chỗ ghế sô pha lúc trước, đúng lúc cô đi ngang qua một phòng khám khác.
Cửa bên trong mở, hơi liếc mắt là đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
An Nhu dừng bước, không hiểu sao lại nghiêng đầu nhìn vào trong.
Có một người đàn ông rất cao đứng bên ghế nha khoa, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt anh. Làn da trắng nõn như đang tỏa sáng.
Anh đeo khẩu trang y tế màu lam nhạt, lộ ra sống mũi thẳng, đôi mắt hơi cụp xuống.
Áo blouse trắng vừa người làm anh trông càng thêm điềm đạm hờ hững. Anh hơi khom lưng, vạt áo khe khẽ đung đưa làm lộ ra áo lông màu xanh xám ở bên trong. Sau đó anh cúi đầu xuống, cầm dụng cụ y tế cẩn thận khám răng cho bệnh nhân.
An Nhu không thể hiểu nổi phản ứng này của mình. Cô nhìn ra chỗ khác, hơi nhún vai.
Lúc cô đang định đi về quầy tiếp đón bệnh nhân thì nghe thấy giọng anh. Giọng nói khàn khàn hơi lười biếng lại như đang an ủi.
“Đừng sợ.”
Giọng điệu dịu dàng như nước. Trong chớp mắt đã bao phủ lấy cả người An Nhu.
Cũng giống như khi cô đột nhiên dừng chân ấy ——
Hoàn toàn không có sức để trốn thoát.
*
Thấy anh định bước tới đằng này, An Nhu lập tức lùi hai bước trở về. Nơi trung tâm trái tim như vang lên một giọng nói làm tim cô chao đảo. Đầu cô vốn đã nóng, nay lại càng thêm quay cuồng.
Cô luống cuống bước nhanh về phòng khám của Ứng Thư Hà.
… Cái quỷ gì đây.
Cô chạy làm gì chứ? Sao cô lại phải chạy?
Hơn nữa sao lại chạy về đây không biết.
An Nhu bực bội gãi gãi đầu, cô không đi ra ngoài nữa mà ngơ ngẩn đứng đó
Một hồi lâu sau, âm thanh ken két ngừng lại. Bác sĩ Hà bôi thuốc rồi dùng oxy hóa kẽm hàm răng, ông dịu giọng: “Được rồi đấy, trong vòng ba tiếng tới cô đừng ăn gì, chắc lúc ấy thuốc tê cũng hết tác dụng thôi. Với lại mấy ngày nay nhớ đừng nhai vào chỗ này, phải ăn đồ nhạt chút nhé. Ngày 13 cô nhớ tới khám lại, hôm đó chúng ta sẽ nhổ nốt thần kinh răng.”
Ứng Thư Hà gật gật đầu, cô nhận lấy đơn thuốc bác sĩ đưa rồi cảm ơn ông.
Ứng Thư Hà đi tới trước mặt An Nhu, cô ấy quơ quơ tay trước mặt cô, lúng búng nói: “Đi thôi.”
Lúc An Nhu hồi thần thì Ứng Thư Hà đã ra khỏi phòng, cô vội vàng theo sau. Mới vừa đi ra cửa thì thấy có một đôi giày màu trắng xuất hiện trước mắt cô.
Chủ nhân của đôi giày đó hơi dịch sang một bên, hình như là để nhường chỗ cho hai người đi qua.
An Nhu hơi ngừng thở, cô mím môi gãi gãi đầu.
Từ góc này có thể nhìn thấy áo blouse dài đến đầu gối, vì người đó đang di chuyển nên vạt áo cũng đung đưa theo.
Màu trắng tinh khiết đến chói mắt.
Ứng Thư Hà đi trước thấy An Nhu không đuổi kịp bèn quay đầu nhìn thoáng qua rồi giục cô: “Nhu Nhu, mau đi thôi.”
An Nhu cứ như không nghe thấy, cô liếm liếm khóe miệng rồi ngẩng đầu lên. Quả nhiên cô chạm phải cặp mắt ấy.
Đó là một đôi mắt rất đẹp, màu đen thâm trầm nhưng lại sáng lấp lánh. Như một mặt hồ sâu thẳm chứa đầy sao.
Không gian như ngừng lại vài giây.
An Nhu kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, cứ thế nhìn anh chằm chằm. Khuôn mặt cô lạnh lùng không chút cảm xúc, chỉ có đôi lông mày đẹp hơi cau lại.
Đuôi mắt hơi xếch lên, trông có vẻ không vui.
“Ai bảo anh tránh hả, tự tôi không đi được à?”
Người trước mặt cô bị khẩu trang che mặt nửa khuôn mặt. Nhưng An Nhu vẫn nhìn thấy sự sửng sốt trong giây lát trên ánh mắt anh.
An Nhu lấy lại bình tĩnh, không chờ anh nói gì đã đi về phía Ứng Thư Hà. Chưa đi được mấy bước cô lại quay vào, đứng trước mặt anh, mặt vẫn không đổi sắc mà ung dung nói: “Xin lỗi, thái độ vừa rồi của tôi không được tốt cho lắm.”
“…”
Sau khi nói xong, An Nhu thoáng lui về phía sau một bước, lại hơi dừng chân.
Sau đó cô lại quay lại thành khẩn cúi người chào anh mới quay người đi về phía của Ứng Thư Hà. Ứng Thư Hà đang đứng yên tại chỗ bị cô lôi đi xềnh xệch.
“Cậu…” Ứng Thư Hà quay đầu lại nhìn thoáng qua người đứng phía sau.
Anh chàng nha sĩ kia vẫn còn đứng ở chỗ cũ, đang bình thản nhìn chằm chằm về phía bên này. Vài giây sau, cằm anh hơi nâng lên tựa đang cười, sau đó nhanh chóng bước vào phòng khám.
Lời editor: Mình không thể đảm bảo tiến độ của bộ này được nhưng sẽ cố gắng chăm chỉ nhất có thể, mong mọi người ủng hộ nhé ~