Chương 16: Đừng khiến cô ấy sợ.
Nụ cười nịnh nọt của mẹ Lâm cứng lại, bà ta xoa tay lúng túng nói: “Cô bé à, vừa nãy là bác đang nóng thôi, vì chút chuyện nhỏ này mà phải đến cục cảnh sát cũng không hay ho gì…”
“Tôi cảm thấy nó hay.” An Nhu ngước mắt lên, không nhượng bộ chút nào, “Tôi thấy nó rất hay.”
Nghe cô nói thẳng ra như thế thì mẹ Lâm trợn tròn mắt, dường như lại muốn tiếp tục làm ầm. Lâm Vi hơi cắn môi, anh ta kéo khuỷu tay mẹ Lâm, thì thào: “Thôi, mẹ coi như đây là một bài học đi.”
“Bài học gì mà bài học!” Mẹ Lâm gạt tay anh ta ra rồi vừa chỉ vào Lâm Chỉ vừa mắng, “Tại cái con ăn cháo đá bát này chứ ai! Nó nói dối còn gì?”
Bà ta càng nói thì càng điên lên bèn lại gần đẩy Lâm Chỉ, vừa khóc vừa mắng: “Kiếp trước mẹ nợ mày cái gì?! Mới bao nhiêu tuổi đã to cái bụng lên rồi! Mày không học anh mày được à? Mày làm thế thì mẹ còn có mặt mũi gặp ai nữa!”
Giọng bà ta vừa chanh chua vừa khó nghe như tiếng vải cọ mạnh vào đá.
Trần Bạch Phồn liếc An Nhu.
Cô nhìn chằm chằm người bên kia, vẻ mặt không chút dao động mà vẫn yên lặng như cũ.
Trần Bạch Phồn quay lại nhìn cảnh sát: “Giờ tới đồn công an trước hả?”
Cảnh sát nhìn mẹ Lâm còn đang mắng trời mắng đất thì cũng thấy hơi đau đầu: “Nếu bên anh chị quyết định không hòa giải thì phải tiến hành giám định vết thương để đồn công an lập án, sau đấy đến cơ quan giám định chỉ định để xác minh.”
Trần Bạch Phồn suy nghĩ một lát rồi khom lưng hỏi An Nhu: “Em có vội về nhà không?”
An Nhu lắc đầu: “Giải quyết xong rồi về sau cũng được.”
Một cảnh sát khác còn đang ôn tồn khuyên bảo mẹ Lâm nhưng cuối cùng cũng đành phải thôi, anh ta chỉ vào xe cảnh sát bên ngoài ý bảo đến đồn công an lấy lời khai trước đã.
Mẹ Lâm không dám ngoan cố với cảnh sát, cả đoàn người đi về phía cửa.
Mới đi đến thềm, Lâm Vi lại ngoáy đầu lại xin lỗi: “Xin lỗi cô, An Nhu.”
Mẹ Lâm đứng cạnh Lâm Vi, bà ta lau nước mắt, cười lạnh rồi cổ quái nói: “Còn xin lỗi làm cái m* gì. Con bé này nhẫn tâm lắm, nếu hôm nay mẹ nó ở đây thì sao? Cũng không biết phải suy nghĩ ở vị trí của người khác à.”
An Nhu vốn đang bình tĩnh suýt nữa cười thành tiếng.
Cô đang định nói gì thì Trần Bạch Phồn đứng bên cạnh đã cướp lời, anh bâng quơ nói: “Bác cứ đùa, phần trăm mẹ cô ấy làm ra việc này còn thấp hơn chuyện bác bị vào đồn cảnh sát nữa đấy.”
Nghe anh nói thế thì cơn tức trong lòng An Nhu tắt bớt một nửa, đôi lông mi dài cong cong, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Vẻ mặt của anh vẫn không tươi tỉnh hơn được chút nào, ngay cả nụ cười thường trực nơi khóe môi cũng biến mất, đôi mắt đen như mực vừa lạnh lùng vừa u ám. Anh vẫn còn mặc chiếc áo blouse trắng sạch sẽ, hai tay nhét trong túi áo trông lười biếng và lạnh nhạt. Ngay cả hơi thở đều có vẻ châm biếm mỉa mai.
Anh vẫn còn không vui vì lời của bà ta ư?
An Nhu chớp chớp mắt, cô nhìn thoáng qua y tá đứng ở quầy đón khách, bỗng dưng nói ra tiếng: “Mẹ tôi sẽ không như bà đâu, chưa biết thực hư ra sao đã đòi đánh chửi mắng nhiếc người khác.”
An Nhu nói tới đây thì tạm dừng một chút, trong mắt có chút bối rối, cô giơ tay gãi gãi cằm: “Cũng không tùy tiện bôi nhọ một bác sĩ đức độ cao thượng thế bao giờ.”
Trần Bạch Phồn sửng sốt quay đầu nhìn về phía cô.
Từ chỗ anh chỉ có thể thấy sườn mặt hơi mím môi lại của cô, dưới vầng trán đầy đặn là một đôi mắt đang chớp chớp.
Dường như đang cào vào lòng anh, ngưa ngứa.
*
Sau khi hai người lấy khẩu cung thì bên đồn công an đã nhanh chóng đưa thư ủy thác giám định vết thương cho họ.
An Nhu vừa nhìn tờ giấy kia chằm chằm vừa đi ra ngoài cửa, cô vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thật là phiền… Em cảm thấy đánh lại thì thoải mái hơn…”
Cô nói tới đây thì đột nhiên quay đầu lại nhìn anh: “Nhưng mà làm thế thì không dọa được bà ta.”
Trần Bạch Phồn đi sau An Nhu, thấy vẻ mặt đắc ý của cô thì nhịn không được mà cong cong môi.
Anh cố kiềm lại sự rung động trong lòng, nói nhỏ: “Hôm nay không kịp giờ bay rồi, em định bao giờ về Tứ Xuyên?”
An Nhu cúi đầu lấy điện thoại ra từ trong túi, cô vừa nghĩ vừa gõ gõ màn hình: “Ngày mai em đi xét nghiệm nên chắc là ngày kia về, có lẽ sẽ kịp đêm giao thừa á.”
Trần Bạch Phồn ừ một tiếng, anh nghiêng đầu nhìn An Nhu, đúng lúc chạm phải ánh mắt cô. Anh không tự chủ được mà nhìn ra chỗ khác rồi duỗi tay sờ mũi: “Để anh đi với em rồi ngày kia dẫn em đến sân bay luôn… Hay để anh đặt vé cho? Hôm nay em về nhà nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều.”
Nghe thấy giọng điệu của anh An Nhu hơi khựng lại. Cô hơi há miệng, đôi mắt hạnh tròn tròn ngơ ngác nhìn Trần Bạch Phồn chăm chú như muốn biến anh thành tro.
Trần Bạch Phồn cố giấu khóe miệng đang cong lên, anh cười nhạt: “Sao thế?”
“Anh đừng tỏ ra là anh nợ em như thế.” An Nhu đá hòn đá ven đường, cô chỉ vào miệng vết thương, “Nãy em cũng thấy rồi, miệng vết thương không lớn nên em chú ý chút là không để lại sẹo đâu.”
“…” Trần Bạch Phồn rất muốn gọi điện thoại thẳng cho Hà Tín Gia để hỏi cái tên trạch nam tác giả ngôn tình đầu óc max thiếu nữ kia xem: Làm thế nào để có thể cho người ấy biết mình có hứng thú với người ta nhưng không quá trắng trợn đây.
Cũng không phải.
Không phải là có hứng thú, giống đột nhiên rơi vào bể tình đầy ắp hơn.
Trần Bạch Phồn sống lâu thế rồi, lần đầu tiên mới tìm được trái tim thiếu nữ đang đập thình thịch ở sâu thẳm lòng mình.
Anh biểu hiện chưa đủ rõ ràng à? Trước kia anh cũng đâu có nhiệt tình như vậy với cô chứ?
Sao cô lại không nhìn raaaa…
An Nhu cũng rất buồn rầu.
Chẳng qua cả buổi chiều nay anh đều dành thời gian cho cô, có lẽ gần cuối năm rồi nên cũng khó xin nghỉ nữa lắm. Với lại vốn cũng không phải chuyện gì rắc rối, cô không nên quấn lấy anh như thế.
Tốt nhất là đừng gây phiền phức cho anh…
Hơn nữa hôm nay phòng khám bị làm ầm lên như thế, không biết anh có bị mắng không, nếu mà xin nghỉ thêm hai ngày nữa có khi ngay cả việc làm cũng không còn thì toi.
An Nhu nghĩ ngợi nhiều quá nên nói luôn: “Đây là việc nhỏ thôi, coi như em cảm ơn anh vì lúc trước đã đi mua xe với em, anh không cần phải nghĩ ngợi gì đâu.”
“…”
“Em bảo bạn đi chung là được.”
Ánh mắt Trần Bạch Phồn đờ đẫn vài giây, tạm thời anh vẫn chưa có lập trường để bảo cô cho mình theo nhưng vẫn còn thầm hi vọng: “Thế còn vé máy bay?”
“Bạn em đặt giùm cũng được.”
Hừ, bạn à.
Trần Bạch Phồn – đột nhiên cảm thấy mình không có chút địa vị nào trong lòng An Nhu – tuyệt vọng đến lề đường bắt taxi lên xe với cô.
Nhưng mà, tốt nhất là phải từ từ thôi.
Đừng khiến cô ấy sợ.
*
Sau khi về đến nhà An Nhu gọi điện thoại cho cha mẹ, tùy tiện bịa lí do ra nói mình sẽ về vào hôm giao thừa. Nhưng cô nói mãi cũng chỉ có thể kéo dài tới thứ hai.
An Nhu ngắt máy rồi lên mạng đặt vé máy bay, chỉ còn lại vé vào 5 giờ chiều…
Ngày mai đi kiểm tra sớm chút chắc là được nhỉ…
Sau khi đặt vé xong thì An Nhu vào phòng tắm tắm rửa, lúc cô ra thì Ứng Thư Hà cũng đã về. Cô ấy nhìn thấy vết xước trên mặt An Nhu, nhớ lại những gì cô nhắn trên WeChat thì lập tức hỏi: “Sao thế, cậu định đi hẹn hò với bác sĩ Trần rồi về nhà mà? Sao lại bị mẹ Lâm Vi đánh?”
An Nhu ra sô pha ngồi, cô kể sơ qua chuyện hôm nay cho cô ấy nghe.
“Không ngờ nhà cậu ta lại…” Ứng Thư Hà thở dài, cô lấy hòm thuốc trong nhà An Nhu ra bôi thuốc cho cô, “Để mai tớ đi với cậu, sau đó tiễn cậu ra sân bay luôn.”
An Nhu gật gật đầu, cô sụp mí mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Phòng khách lập tức lặng như tờ.
Ứng Thư Hà liếc cô, hỏi: “Nhớ bác sĩ Trần nhà cậu à?”
An Nhu ôm đầu gối, cô cuộn tròn lại như một quả bóng, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, lần đầu tiên nhẹ nhàng thừa nhận: “Đúng thế.”
Cô hơi nhớ anh rồi.
*
Ngày hôm sau, sáng sớm An Nhu đã ra ngoài với Ứng Thư Hà.
Trần Bạch Phồn đã sớm xin nghỉ chỉ có thể suy sút chết dí ở nhà, rảnh rỗi bèn nhắn tin qua WeChat hỏi chút tình huống của An Nhu.
Hai người nói từ chuyện này đến chuyện khác, cũng hàn huyên một thời gian khá lâu.
Hà Tín Gia ngồi bên cạnh anh, cậu vừa chống tay vào thành ghế sô pha vừa nhai kẹo cao su, thờ ơ nhìn Trần Bạch Phồn cười tới nhộn nhạo.
Hai người đang nhắn tới một nửa, An Nhu nhớ tới việc Trần Bạch Phồn còn phải làm việc thì bối rối vô cùng, cô cẩn thận hỏi: Anh có bận không?
Trần Bạch Phồn đọc tới đây thì sửng sốt, anh vội nhắn lại: Không bận, anh rảnh lắm.
Anh nghĩ một lát thì thấy sai sai đâu đó bèn ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tín Gia, nghiêm túc hỏi: “Anh Nhu hỏi anh có bận không, anh nên trả lời thế nào?”
Hà Tín Gia thổi bóng cao su, cậu cà lơ phất phơ nói: “Hỏi anh có bận không là chê anh lắm chuyện quá còn gì? Gặp tình huống thế này anh phải biết thời thế mà trả lời người ta là có chút chứ.”
“…”
Trần Bạch Phồn đột nhiên không còn hứng nói chuyện với cậu nữa bèn đứng dậy phắt dậy về phòng.
Anh ngồi ở mép giường, nghĩ một lát rồi trả lời: Không bận, sao thế?
Đợi hai phút, không trả lời.
Năm phút, vẫn chưa trả lời.
Mười phút, hai mươi phút.
Chẳng lẽ Hà Tín Gia nói thật…?
Trần Bạch Phồn không nhịn được bèn đứng dậy ra phòng khách, anh nhìn xuống Hà Tín Gia. Độ cung ở khóe miệng trông rất đờ đẫn, trông không khác gì gặp phải họa lớn cả.
Hà Tín Gia khó hiểu nhìn anh, lúc cậu cho rằng Trần Bạch Phồn đang định nói ra sự kiện đáng sợ nào thì người trước mặt bèn mở miệng.
Trần Bạch Phồn lạnh mặt, nhưng lời nói lại nịnh nọt vô cùng: “Gia Gia à.”
Hà Tín Gia lập tức sởn hết da gà: “…”
“Dạy anh theo đuổi con gái đi.”
“…”