Chương 22: Giống như khi còn nhỏ.
Vẻ mặt An Nhu cứng lại, cô lập tức lắc đầu: “Không, em không vẽ mà.”
Trần Bạch Phồn nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhưng anh không hỏi gì nữa: “Thế sao, để anh tiễn em.”
Sau khi về đến nhà, An Nhu cầm điện thoại ngồi xổm cạnh sô pha, vẻ mặt vừa hoảng loạn vừa mất bình tĩnh.
Sao Trần Bạch Phồn lại biết chứ?
Cô đăng bài bằng clone mà… Nhưng hiện tại đâu có cái like nào…
Đợi chút.
Hình như lúc trước cô có post bài bằng account chính…
Móa ơi! Xóa post đó mau!
Còn ở bên kia, sau khi Trần Bạch Phồn thấy An Nhu vào nhà thì bèn lập tức lấy điện thoại ra vào Weibo, lướt lướt xem mấy bài post lúc trước của cô. Chẳng mấy chốc anh đã thấy một bài post nhắc đến nghề nghiệp của chính mình.
@ Nhu Chỉ: Gần đây bỗng dưng muốn vẽ truyện về nha sĩ, sẽ up trên Weibo.
Trần Bạch Phồn liếc thời gian đăng bài.
Ngày 6 tháng 1.
Anh thầm tính, hình như là hôm An Nhu đến phòng khám tẩy răng thì phải.
Hôm đó cô ấy còn đăng một bài post khác nữa.
@ Nhu Chỉ: Xin lỗi, thật ra tui chỉ mới nghĩ về chuyện đó thôi… Tiện thể đây là tác phẩm gần nhất. [/ hình ảnh ]
Trần Bạch Phồn cũng không rõ ý cô nữa.
Anh kéo lên trên cùng rồi load lại trang, thấy số bài post trên Weibo từ 1189 giảm xuống 1187.
Trần Bạch Phồn sửng sốt, anh kéo về chỗ cũ thì khì không thấy hai bài post kia đâu.
Cứ như giấu đầu lòi đuôi vậy.
Đột nhiên Trần Bạch Phồn nhận ra điều gì đó, anh nhớ lại đủ loại phản ứng của An Nhu trước mặt mình thì khẽ cười, rốt cuộc cũng không nhịn được bèn lăn một vòng trên giường.
Anh cố mím môi, nhưng khóe miệng lại không kìm được mà cong lên.
Dứt khoát đi đăng kí kết hôn thôi.
Chẳng mấy chốc Trần Bạch Phồn đã bò dậy, anh nhìn tên Weibo của mình rồi quyết đoán nạp phí, đổi tên thành: Cưới được Nhu Chỉ trước hai mươi tám tuổi.
Sau đó anh đăng một post, ghim ở trên đầu:
@ Cưới được Nhu Chỉ trước hai mươi tám tuổi: Hiện giờ đang hai mươi bảy tuổi rưỡi.
*
Hà Tín Gia chẳng có thời gian rảnh mua nguyên liệu cho Trần Bạch Phồn đâu, cậu chỉ tốt bụng download một APP có thể ship nguyên liệu nấu ăn đến tận nhà cho anh rồi thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
Trần Bạch Phồn dựa vào thành cửa, anh vừa uống nước vừa nhìn Hà Tín Gia lấy ra ba bộ quần áo, nghiêm túc so sánh xem bộ nào đẹp hơn
“Lại ra ngoài à?” Trần Bạch Phồn hỏi.
Hà Tín Gia còn không thèm nhìn anh: “Có hôm nào em không ra ngoài đâu?”
“Trước hai tháng anh chuyển tới thì em còn không thèm ra khỏi cửa kìa.”
“…”
“Cô gái này giỏi thật, có thể biến tên trạch nam trung bình năm ngày mới tắm một lần trở thành,” Trần Bạch Phồn nói đến đây thì tạm dừng một lát, dường như anh đang tìm từ, chẳng mấy chốc đã nói tiếp, “Mỗi ngày mất nửa tiếng suy nghĩ xem hôm nay mặc gì xịt nước hoa mùi gì để còn đi tán gái.”
Hà Tín Gia trực tiếp đóng sầm cửa lại, cười lạnh.
Sao bằng An Nhu nhà anh được.
*
An Nhu buông bút ra, cô nghiêm túc cẩn thận nhìn tranh minh họa mình vẽ tận 3 tiếng bằng màu nước.
Ánh nắng chiều ánh lên trên không trung, tầng mây mỏng như lụa dần dần chuyển đổi từ lam đến hồng.
Bên dưới là một hòn đảo, bên trên có một dải rừng, xung quanh hòn đảo bị nước bao lấy.
Trong tranh có một người đàn ông mặc đồ trắng đứng dưới thân cây, mờ đến chỉ thấy bóng dáng người ấy, nhưng nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy một làn váy màu đỏ hơi tung bay.
Dường như có một người đứng phía trước anh, nhưng lại bị bóng dáng anh che mất.
An Nhu cong cong môi.
Cô muốn tặng bức tranh này cho anh.
Sau khi tặng cho anh, hy vọng một ngày nào đó cô có thể cười và nói: “Anh không nhận ra ư? Bên trong này trừ anh, còn có cả em.”
Liệu anh có hiểu không?
Khi em tặng bức tranh này cho anh, thậm chí còn là trước đó nữa.
Em đã rất thích anh rồi.
*
Chẳng mấy chốc An Nhu đã ra ngoài. Cô đến phố mua sắm chọn một khung ảnh vừa vặn để lắp vào bức tranh.
Sau khi An nhu mua xong thì cũng không nán lại nữa mà về luôn.
Lúc An Nhu đang định vào khu chung cư thì liếc thấy tiệm trà sữa gần đó, bước chân cô hơi dừng lại, sau đó đổi hướng đến chỗ đấy.
Hình như đã lâu rồi chưa uống thì phải…
An Nhu đến quầy chọn hàng, cô không thấy thực đơn đâu bèn nói với người phục vụ: “Cho tôi một ly trà sữa trân châu, không cần đá.”
Người phục vụ bấm máy tính, cô bé sụp mí mắt nói: “Ừm, còn gì nữa không ạ?”
“Không cần.”
Chỉ trong giây sau, người phục vụ đã ngẩng đầu lên, cô bé ấy gọi tên cô: “Chị Nhu Nhu.”
An Nhu nghe vậy thì rời mắt khỏi điện thoại, cô kinh ngạc nói: “Giang Nhĩ?”
Giang Nhĩ hơi mím môi, lúm đồng tiền hơi thấp thoáng nơi má cô bé. Giang Nhĩ mặc tạp dề của tiệm trà sữa, cô bé để tóc dài nữa nên trông rất nho nhã.
“Sao em lại đến đây làm thêm thế?”
“Em làm với bạn cùng phòng ạ.” Cô bé ngoan ngoãn trả lời.
Giang Nhĩ là em gái của cô bạn đi du học cùng KTX với An Nhu lúc trước, cô bé nhỏ hơn cô hai tuổi, hiện nay còn đang học năm ba.
Giang Nhĩ hướng nội, lúc đầu không hòa nhập được với bạn cùng phòng. Khi ba người kia thành một nhóm rồi thì cô bé vẫn cô đơn như cũ.
Cho nên khi Giang Nhĩ học năm nhất thì bạn cùng phòng vẫn luôn phải bận tâm đến cô bé, lúc ăn cơm cũng hay gọi Giang Nhĩ theo. Hai người thường xuyên qua lại nên An Nhu cũng có thể trò chuyện mấy câu với Giang Nhĩ.
Bây giờ có thể là vì đã quen nhiều người rồi nên cũng hoạt bát hơn một chút.
An Nhu gật gật đầu, cô không nói gì nữa.
Người trong tiệm rất ít, chẳng mấy chốc nhân viên cửa hàng đã nhận đơn của cô. An Nhu đứng trước quầy chờ, cô liếc thấy Giang Nhĩ dường như đang xem kính.
Cô bỏ điện thoại vào túi, thuận miệng hỏi: “Em bị cận à?”
Giang Nhĩ ngẩng đầu, cô bé khó hiểu nhìn cô, sau đó đã hiểu ra rồi chỉ vào màn hình điện thoại: “Không phải cận ạ.”
An Nhu khẽ ừ một tiếng, cô cũng chẳng để ý mấy.
Giang Nhĩ cong cong môi, mặt cô bé cũng tươi hẳn lên, trong đôi mắt là ánh sáng lung linh. Cô bé đỏ mặt, thì thào: “Đây là kính dành cho người mù màu, em lên mạng để xem.”
“—— Em muốn đưa cho một người.”
An Nhu lập tức hiểu ra: “Người em thích đúng không.”
Giang Nhĩ không thừa nhận cũng không phủ nhận, cô bé cúi đầu xuống: “Anh ấy không để ý tới cái này lắm.”
Cô bé hơi dừng lại, có vẻ hơi ủ rũ: “Trên mạng đều nói chẳng có tác dụng mấy.”
Đúng lúc nhân viên cửa hàng khác đặt trà sữa trên quầy. An Nhu duỗi tay nhận lấy, cô cảm ơn người đó rồi nói với Giang Nhĩ:
An Nhu: “Người đó nói cho em biết à?”
Giang Nhĩ gật gật đầu, lông mi rung rung, cô bé nhìn cô chằm chằm.
An Nhu nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Vậy em có để ý không?”
Giang Nhĩ sửng sốt: “Để ý cái gì ạ?”
“Bệnh mù màu.”
Giang Nhĩ vội vàng xua tay, cô bé vội vàng giải thích: “Chắc chắn là không rồi…”
An Nhu còn định nói gì nữa thì đã có người xếp hàng sau cô. Cô ngậm miệng lại, giơ tay ra hiệu với Giang Nhĩ rồi ngồi sang một bên.
An Nhu đột nhiên cảm thấy mình cứ như tình thánh vậy.
Người con trai đó có lẽ cũng chỉ muốn biết xem cô bé có để ý tới bệnh của cậu ta hay không thôi.
Cô nghĩ vậy thì bực bội cắm ống hút vào ly bắt đầu uống trà sữa.
Xem ra tâm trạng của người yêu thầm đều chẳng khác nhau là mấy.
An Nhu cúi đầu nhìn điện thoại.
Cô định uống trà sữa xong thì ngồi thêm lát nữa vậy, sau đó sẽ về để ghép ảnh vào khung rồi tặng cho Trần Bạch Phồn.
Sau một lúc lâu, khách hàng cầm đồ uống đã được gói ghém cẩn thận ra ngoài.
Lúc mở cửa chạm phải chuông gió bên trên, vang lên tiếng kêu leng keng. An Nhu nhìn về phía cửa, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông đang bước vào.
Người đàn ông đó mặc áo lông cao cổ màu đen và áo khoác dài màu xám khiến cậu ta trông vừa văn nhã vừa cao to.
Cậu để túi laptop lên bàn gần quầy nhất theo thói quen, sau đó đến chỗ Giang Nhĩ để chào cô ấy.
Giang Nhĩ ngẩng đầu lên, lập tức mỉm cười.
Khuôn mặt rất giống với khi nhắc tới người kia, nhưng lại sống động hơn cả trăm lần.
Đó là ánh mắt khi nhìn người mình thích, không thể lừa được ai.
An Nhu từ từ nhìn qua phía người đàn ông.
Cô mới thấy cậu ta hồi trưa.
Là Tín Thụ.
Em họ của Trần Bạch Phồn.
*
Nếu người mà Giang Nhĩ nói là Tín Thụ.
Thì, Tin Thụ bị… bệnh mù màu sao?
An Nhu dại ra, cô ngơ ngẩn đứng dậy, kéo khăn quàng cổ lên che khuất nửa khuôn mặt rồi bước ra ngoài.
Cô đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện lần đầu tiên của cô và Tín Thụ
—— “Áo khoác màu xám của cô đẹp thật.”
—— “Áo tôi màu đỏ…”
—— “À, tôi bị…”
Hơn nữa, giữa trưa lúc cô ở nhà của Trần Bạch Phồn, Tín Thụ mới rời giường đưa ipad có một đoạn chat trên QQ cho anh…
Đã vậy, vô duyên vô cớ sao phải gọi cô là Nhu Chỉ với Trần Bạch Phồn chứ.
An Nhu ôm khung ảnh, từ từ vào nhà.
Cô vào thư phòng, lấy tranh trên bàn vẽ xuống rồi nghiêm túc để vào trong khung ảnh. An Nhu lấy ra một hộp quà đặt khung ảnh vào, sau đó gói hết vào một cái túi.
Cô vừa cầm túi vừa mở cửa ra, sau đó ấn vang chuông cửa nhà Trần Bạch Phồn.
Cô biết, cô cũng từng nói dối với Trần Bạch Phồn.
Bởi vì căng thẳng, bởi vì ngại, bởi vì muốn tới gần anh thêm một chút nữa.
Cho nên cô mới nói dối.
Nhưng cô biết như vậy là không tốt, nên luôn tìm đủ mọi cách để thẳng thắn với anh.
Nhưng anh thì sao?
Anh có lí do gì không?
Trần Bạch Phồn mở cửa, khóe mắt anh hơi xếch lên, anh cười với cô: “Vào đi.”
An Nhu đứng yên ngoài cửa, cô bình tĩnh mở miệng hỏi: “Có phải anh xem bìa cho Tín Thụ không?”
Trần Bạch Phồn nghe vậy thì nụ cười trên khóe môi cứng lại.
Đột nhiên anh lại thở phào nhẹ nhõm. Anh không hề giải thích, cũng không hỏi cô biết bằng cách nào, chỉ nhẹ nhàng thừa nhận: “Ừ.”
An Nhu đột nhiên nhớ tới Trần Bạch Phồn đang nói chuyện với cô đột nhiên về phòng;
Nhớ tới lời cô đã nói với anh, “Tính tình em họ anh hình như không tốt lắm”,
Anh đáp, “Anh cũng thấy vậy, cho nên về sau em thấy cậu ta thì đừng bắt chuyện nhé”;
Nhớ tới lời Tín Thụ nói với cô, “Hơn nữa bìa cuốn sách đầu tay mà tôi dành nhiều tâm huyết nhất bị mắng thảm hại, cho nên tôi hơi…”.
Cô đứng ở đây, còn đang cầm bức tranh muốn tặng anh, nhưng đột nhiên lại cảm thấy mình chẳng khác gì một trò cười.
Giống như khi còn nhỏ.
An Nhu sụp mí mắt, lông mi cô run run: “Em về đây.”
Trần Bạch Phồn không ngờ cô sẽ phản ứng thế, anh sửng sốt, hoảng loạn giải thích: “Xin lỗi em, anh không có ý gì hết…”
Sao anh lại phải lừa cô?
Có phải anh biết cô thích anh nhưng lại giả vờ như không biết chăng?
Anh đối xử tốt với cô như vậy, liệu có phải đang đùa cợt cô không?
Khiến cô từ đầu đến giờ lại tưởng là thật.
An Nhu duỗi tay lau nước mắt, cô lùi về sau vài bước rồi lẩm bẩm nhấn mạnh lại lần nữa: “Em về đây.”